Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 821: Tìm Được Sào Huyệt Của Thú Phù Không.



Hạ Khoa Phu phải lưu lại bảo vệ thành Phi Điểu, cho nên mới để cho con trai lớn dẫn đường.

Việc giao dịch giữa thành Phi Điểu và bốn thành lớn đều do Hạ Nạp Ân phụ trách, cho nên hắn sẽ quen thuộc tuyến đường hơn.

Nguyệt Phi Nhan và Hi Bối Kỳ cũng lưu lại thành Phi Điểu, các cô muốn giúp người nhà họ Hạ mau chóng hiểu được hình thức vận hành của căn cứ trung chuyển.

Hổ Tây gục đầu thở dài một hơi:

- Không biết cô ta đi nơi nào rồi....

Cô đến tầng một thành Phi Điểu tìm được nơi ở của bạn tốt, nhưng trong nhà đã sớm trống rỗng, tất cả đồ gia dụng đều dính đầy tro bụi.

Cô rời đi với sự tiếc nuối và lo lắng, trên đường trở về bị Ngải Lỵ Na tìm được.

Mục Lương muốn Hổ Tây cùng đi thành Vạn Khô, tiện đường đi tìm sào huyệt thú Phù Không.

Mục Lương quay đầu nhìn cô gái tóc màu quýt, thuận miệng hỏi một chút:

- Không tìm được bạn tốt à?

Hổ Tây lắc đầu, thở dài nói:

- Không thấy, trong nhà đầy bụichắc đã rời đi một thời gian dài.

Ly Nguyệt nhẹ giọng hỏi:

- Ngươi biết cô ấy có thể sẽ đi đâu không?

- Đi nơi nào sao...

Hổ Tây chớp chớp đôi mắt màu cam, nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, không xác định nói:

- Có thể là trở về Ốc Đảo.

- Ốc Đảo!

Ly Nguyệt lộ vẻ mặt kinh ngạc, ngước mắt nhìn Mục Lương.

- Đúng vậy, nàng là liên lạc viên đối ngoại của Ốc Đảo.

Hổ Tây gật đầu đáp.

Ly Nguyệt vội vàng hỏi:

- Cô ấy tên là gì?

- Lan Đế.

Hổ Tây hồn nhiên trả lời.

- Quả nhiên là cô ấy!

Mục Lương nhướng mày, trong đầu hiện lên dáng vẻ một cô gái với mái tóc ngắn, cô gái này có một đôi mắt màu hổ phách.

- A nè, chẳng lẽ các ngươi quen biết Lan Đế sao?

Hai mắt của Hổ Tây trừng lớn, kinh ngạc hỏi.

Ly Nguyệt gật đầu đáp:

- Biết, hiện giờ cô ấy đang ở thành Huyền Vũ.

- A, Lan Đế ở thành Huyền Vũ?

Hổ Tây ngẩn người, đây chính là duyên phận sao?

Ly Nguyệt giải thích:

- Ừ, cô ấy ở thành Huyền Vũ được hơn một tháng rồi.

- Nhưng tại sao lúc ta ở thành Huyền Vũ lại chưa từng gặp cô ấy bao giờ?

Hổ Tây khó hiểu hỏi.

Ly Nguyệt nói với giọng mát lạnh:

- Cô ấy ở Phố Buôn Bán, nơi đó có Điểm Liên Lạc của Ốc Đảo.

Đôi mắt Hổ Tây sáng rực, hưng phấn nói:

- Khi nào trở về ta sẽ đi tìm cô ấy!

Mục Lương khẽ cười, quay người lại chuyên tâm khống chế thuyền lưu ly, tốc độ tăng gấp đôi.

- Đại nhân, dựa theo tốc độ này thì khoảng hai tiếng nữa sẽ đến thành Vạn Khô.

Vút!

- Còn hơi chậm.

Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, toa thuyền lưu ly bay nhanh hơn.

-....

Hạ Nạp Ân hoảng sợ, cảm nhận được tốc độ của thuyền lưu ly lại tăng lên, không khỏi lo lắng về vấn đề an toàn.

- Đại nhân, hai giờ đã là rất nhanh rồi….

Khóe mắt của Hạ Nạp Ân nhảy lên.

Phải biết rằng, nếu cưỡi Phi Điểu thì phải bay hơn một ngày mới đến thành Vạn Khô.

- Lần này cần phải đi thăm bốn toà thành lớn, ta không muốn lãng phí quá nhiều thời gian đi đường.

Mục Lương nhàn nhạt nói.

Vừa dứt lời, đám người lại cảm nhận được thuyền lưu ly lại tăng tốc lần nữa.

-....

Hạ Nạp Ân thức thời ngậm miệng lại.

Hơn nửa giờ sau, cô gái tóc màu cam dựa vào vách thuyền, lông mi của cô mảnh dài run lên, cố gắng muốn nhìn rõ hoàn cảnh trong đêm tối.

- A?

Hổ Tây sửng sốt a một tiếng.

- Làm sao vậy?

Ly Nguyệt kinh ngạc nhìn lại.

- Ta cảm giác có chút gì đó quen thuộc.

Hổ Tây lẩm bẩm.

Cô nghiêng đầu hồn nhiên nói:

- Đại nhân, ta không nhìn rõ cảnh bên ngoài.

Mục Lương không nói hai lời, lập tức giơ tay sử dụng năng lực Sáng Lấp Lánh.

Ngay sau đó, Mục Lương trở thành nguồn sáng, chiếu rọi hoàn cảnh xung quanh, xua tan hắc ám.

- Chói mắt quá.

Hổ Tây hoảng sợ nhảy dựng, qua một hồi lâu mới thích ứng.

Cô đặt lực chú ý ở bên ngoài toa thuyền, nhìn từng ngọn núi đá có hình thù kỳ quái, cố gắng tìm được cảm giác quen thuộc.

Cô nhớ mang máng mình đã từng đến đây, có lẽ là đã đi ngang qua.

Cô gái tóc màu quýt nhìn chằm chằm từng ngọn núi đá, cảm giác quen thuộc càng ngày càng mạnh, vội vàng quay đầu lại nói:

- Đại nhân, bay chậm lại một chút được không.

- Được.

Mục Lương hơi chuyển động suy nghĩ, Lĩnh Vực Trọng Lực thay đổi, tốc độ thuyền trở nên chậm lại.

Toa thuyền vẫn còn tiến lên phía trước, chỉ là tốc độ đã chậm vài lần.

Đáy mắt của Hạ Nạp Ân thoáng qua vẻ tò mò, nhưng lại không có hỏi nhiều.

Trước khi xuất phát, Hạ Khoa Phu đã dặn dò hắn cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi, chỉ cần nghe lệnh làm việc là được rồi.

Đôi mắt của Hổ Tây xoay tròn, cảm giác quen thuộc càng ngày càng mãnh liệt.

Cũng không lâu lắm, cô hưng phấn hô:

- Đại nhân, sào huyệt của thú Phù Không đang ở ngay phía trước.

- Rốt cuộc cũng tìm được rồi.

Mục Lương cong môi cười.

Anh khống chế Lĩnh Vực Trọng Lực, để cho toa thuyền lại giảm tốc độ lần nữa.

Ly Nguyệt đứng lên, đôi mắt màu bạc của cô nhìn hoàn cảnh bên ngoài thuyền.

Thuyền lưu ly chậm chạp nhích tới trước, băng qua từng quả núi đá.

- Cụ thể là ở nơi nào?

Mục Lương đứng lên, đôi mắt màu đen ngắm nhìn bốn phía.

- Ta nhìn lại một chút....

Hổ Tây trợn to đôi mắt màu cam.

Năm phút sau.

Cô nhìn thấy một tòa núi đá cực lớn, bằng một nửa Phi Điểu Thạch Phong ở thành Phi Điểu.

Hổ Tây chỉ vào vào ngọn núi kia, hưng phấn hô:

- Đại nhân, chính là chỗ này, trên đỉnh núi có một cửa hang, đó chính là cửa vào sào huyệt thú Phù Không.

- Rất tốt.

Mục Lương lập tức có tinh thần.

Anh vung tay lên, thuyền ngừng bay, từ từ đáp xuống đất mặt.

Mục Lương chạm tay vào toa thuyền lưu ly, mở ra một cánh cửa, quay đầu dặn dò:

- Hổ Tây đi theo ta, những người khác ở đây chờ chúng ta trở lại.

- Mục Lương!

Ly Nguyệt lo lắng tiến lên một bước.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Không sao đâu, ta sẽ trở về rất nhanh.

- Được thôi....

Ly Nguyệt dừng bước lại, đôi mắt màu bạc dõi theo bóng dáng của Mục Lương và tóc cô gái tóc màu cam.

Hai người bay lên không trung, hướng về phía đỉnh núi.

Không bao lâu thì cả hai đã bay lên trên đỉnh, xuất hiện trước mặt bọn họ là một cửa hang rộng chừng tám mét.

- Là nơi này phải không?

Mục Lương quay đầu nhìn về phía cô gái tóc màu quýt, lại chứng thực lần nữa.

- Chính là chỗ này, ta sẽ không nhớ lầm.

Hổ Tây gật đầu chắc chắn.

- Vậy thì đi vào thôi.

Mục Lương vươn tay ôm eo của Hổ Tây, cất bước nhảy vào cửa hang.

- A nè, ta cũng phải xuống đó sao?

Hổ Tây đỏ mặt, lúng túng hỏi, nhưng cô chưa kịp từ chối thì đã bị Mục Lương ôm nhảy xuống.

- A a...

Cô hét lên một tiếng, cửa hang lưu lại tiếng vang, bóng dáng hai người đã biến mất ở trong bóng tối.

………..

Trong bóng tối, có tiếng gió rít gào.

- Đại nhân Mục Lương?

Hổ Tây nhỏ giọng nói.

- Chiếu sáng.

Âm thanh bình thản của Mục Lương vang lên.

Áng sáng một lần nữa lại xuất hiện, có thể nhìn rõ ràng cả nửa huyệt động. Hổ Tây lặng lẽ thở phào một tiếng, cô bắt đầu nhìn quanh bốn phía.

Bọn họ đang ở bên trong đỉnh núi, sau khi bọn họ rớt xuống một cửa động, lại tiếp tục rơi xuống thêm hơn bốn mươi mét nữa mới chạm đáy.

- Đại nhân, chúng ta đang ở dưới đáy động rồi.

Hổ Tây nhỏ giọng nói.

Đỉnh núi này chỉ cao hai mươi mét, mà bọn họ ước chừng đã rơi xuống hơn bốn mươi mét rồi.

- Đúng vậy.

Mục Lương cũng đang đánh giá chung quanh.

Anh phát hiện nơi này chính là một huyệt động thiên nhiên, vách hang không bằng phẳng, không giống như được đã được người ta khai thác.

Bạn cần đăng nhập để bình luận