Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2414: Ca Ca, Buổi Tối Ta Tới Tìm Ngươi Nha~

Rào rào rào~~~

- Trời mưa thật rồi.

Nhân viên trong Cục Quản Lý dồn dập bước tới cửa sổ và cửa chính xem mưa rơi.

Từ lúc vương quốc Huyền Vũ kiến quốc tới nay chưa từng mưa một lần nào, điều này làm cho dân chúng cảm thấy rất kinh ngạc.

Nếu nhìn từ không trung thì sẽ phát hiện toàn bộ lưng rùa đã bị nước mưa bao trùm.

- Cha, tại sao ngươi lại ở đây?

Một giọng nữ kinh ngạc đột nhiên vang lên.

Vệ Cảnh quay đầu nhìn ra sau, Vệ Ấu Lan đang ôm văn kiện mở to hai mắt nhìn hắn.

Hắn chưa kịp mở miệng thì Vệ Ấu Lan đã tự hỏi tự trả lời:

- Là có chuyện tìm đại nhân Thấm Lan sao, ta mang cha đi.

Vệ Cảnh vội vàng nói:

- Không phải, ta tới đây để thăm ngươi.

- A, ngươi tới đây thăm ta sao?

Đôi mắt đẹp của Vệ Ấu Lan trừng lớn.

- Khụ khụ, đúng vậy.

Vệ Cảnh nghiêm mặt gật đầu.

Vệ Ấu Lan nghiêng đầu hỏi:

- Hôm nay cha không cần làm việc à?

- Có chứ, chín giờ có mặt ở Sơn Hải Quan là được rồi.

Vệ Cảnh giải thích.

- Bây giờ là tám giờ, vẫn còn một giờ nữa.

Vệ Ấu Lan chậm rãi gật đầu, suy nghĩ một chút, bảo:

- Cha có muốn đến phòng làm việc ngồi một chút không?

Vệ Cảnh kinh ngạc thốt lên:

- Ngươi đã có phòng làm việc riêng rồi sao?

Vệ Ấu Lan nghe vậy đỏ mặt, vội giải thích:

- Không phải đâu, chỗ làm việc của ta ở trong phòng làm việc của đại nhân Thấm Lan.

- Đại nhân cũng ở đó à, vậy ta không đi.

Vệ Cảnh cười nói.

Vệ Ấu Lan nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa như trút nước, tầm nhìn đã trở nên mông lung, nhẹ giọng nói:

- Vậy thì thôi, nhưng cơn mưa này sẽ không dừng lại ngay đâu, xem ra cha không thể đi ra ngoài được rồi.

Vệ Cảnh nghiêm túc nói:

- Vậy không được, trời có mưa thì ta cũng phải đến Sơn Hải Quan, không thể tới trễ.

- Vậy cha chờ một chút, ta đi mượn cây dù.

Vệ Ấu Lan nói rồi vội vàng xoay người chạy về phía lầu hai, vài phút sau trở lại cửa chính với một cây dù trong tay, cầm dù đưa tới trước, nói:

- Cha, ngươi dùng cây dù này đi.

- Tốt, lần sau ta sẽ trả lại cho ngươi.

Vệ Cảnh không có từ chối, cầm dù chuẩn bị rời đi.

Hắn đi được hai bước rồi quay đầu lại nói:

- Tiểu Lan à, khi nào rảnh rỗi nhớ trở về thăm mẹ đi, mẹ ngươi nhớ ngươi lắm đấy.

Vệ Ấu Lan nghe vậy tay hơi run lên, cắn môi dưới gật đầu thật mạnh:

- Vâng!

Vệ Cảnh nở nụ cười vui mừng, xoay người rời đi Cục Quản Lý Chủ Thành rồi bước vào trong màn mưa.

………

Trong chính sảnh cung điện.

Trên thảm sàn bằng da thú, Hi Bối Kỳ và Nguyệt Phi Nhan quỳ rạp trên mặt đất, trước mặt là một đống mảnh ghép nhỏ.

Hi Bối Kỳ nhìn mảnh xếp hình nhiều vô số kể kia, khóc không ra nước mắt nói:

- Mục Lương, ta hận ngươi.

Tiểu Tử ôm một cái rương gỗ đứng bên cạnh, cô là người mang bộ xếp hình từ thư phòng tới đây.

Đáy mắt của cô hiện lên ý cười, thanh thúy nói:

- Bệ hạ nói là cho các ngài một tháng để ghép xong bộ xếp hình một vạn mảnh này.

Nguyệt Phi Nhan bĩu môi, than ngắn thở dài một tiếng:

- A ~~~

- Mục Lương thật sự là ác độc như mẹ kế.

Hi Bối Kỳ ủy khuất nói.

Cô vốn dĩ cho rằng đi qua mấy ngày thì Mục Lương đã quên mất chuyện xếp hình mười ngàn mảnh, không ngờ hôm nay anh lại bảo tiểu hầu gái đưa tới.

Hồ Tiên uốn éo đi tới, quyến rũ nói:

- Ta nghe thấy rồi nha, một lúc nữa sẽ đi nói với Mục Lương, đến lúc đó hắn sẽ cho các ngươi ghép một bộ xếp hình ba chục ngàn mảnh.

- Chị Hồ Tiên, ta sai rồi!

Hi Bối Kỳ vội vàng xin lỗi, không hề có ranh giới cuối cùng đáng nói.

Nguyệt Phi Nhan cũng ủy khuất nói:

- Hồ Tiên mỹ nữ, đừng mà ~~~

Đáy mắt của Hồ Tiên hiện lên ý cười, cúi người nói:

- Mục Lương làm vậy là vì muốn tốt cho các ngươi thôi, học được khống chế tâm trạng của mình mới có lợi cho việc gia tăng thực lực.

- Đúng vậy, chúng ta biết rồi.

Hi Bối Kỳ nghiêm trang gật đầu thật mạnh.

- Vâng vâng, ta cũng hiểu rõ.

Nguyệt Phi Nhan cũng gật đầu lia lịa.

Khóe môi của Hồ Tiên cong lên, đôi mắt màu đỏ rực chớp chớp:

- Biết là tốt rồi.

- Cộp cộp cộp ~~~

Cô xoay người đi về phía thư phòng, muốn tìm Mục Lương kể một ít chuyện.

Cô gái đuôi hồ ly đi rồi, Nguyệt Phi Nhan và Hi Bối Kỳ liếc nhìn nhau, thở dài nhận mệnh bắt đầu xếp hình.

Hôm nay, các cô được nghỉ ngơi cả ngày, căn cứ Không Quân đã có đám người Hạ Lạc trấn giữ, đồng thời cũng là để cho các cô ấy rèn luyện năng lực của mình.

- Cộc cộc cộc ~~~

Hồ Tiên gõ cửa thư phòng, quyến rũ hỏi:

- Mục Lương ca ca, ta có thể vào không?

-...

Trong thư phòng yên tĩnh.

Một lúc sau thì giọng nói của Mục Lương mới vang lên:

- Khụ khụ, vào đi.

Đáy mắt của Hồ Tiên hiện lên ý cười, cô đẩy cửa thư phòng tiến vào trong, nhìn thấy anh ngồi ở trên long ỷ đang nhìn chằm chằm vào mình.

- Mục Lương ca ca?

Khóe môi của Hồ Tiên cong lên, lặp lại lần nữa.

- Ngươi lại muốn bị đánh đòn phải không?!

Yết hầu của Mục Lương nhấp nhô, biểu cảm trên mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ.

Dung nhan khuynh quốc của Hồ Tiên, lại còn quyến rũ gọi hắn là ca ca, là một người đàn ông thật sự không thể chống đỡ nổi.

- Ngươi không vui sao?

Lông mi nhỏ dài của Hồ Tiên run lên, cất bước đi tới bên cạnh Mục Lương rồi thuận thế ngồi ở trên đùi anh.

Mục Lương ho nhẹ hai tiếng, nhẹ giọng nói:

- Khụ khụ, thích.

Hồ Tiên cười cong mắt, vươn ngón tay nâng cằm của anh lên, nói với giọng điệu đùa giỡn:

- Ca ca, buổi tối ta tới tìm ngươi nha~

- Ngươi học mấy cái này ở đâu thế?

Mục Lương đột nhiên kéo cô gái đuôi hồ ly vào lòng khiến nàng duyên dáng hô to một tiếng.

Hồ Tiên rúc vào trong lòng anh, dịu dàng nói:

- Trong điện thoại di động, nữ chính rất biết câu dẫn đàn ông.

Mục Lương lộ ra cảm xúc quả nhiên là thế, thảo nào hôm nay cô gái đuôi hồ ly khác thường như vậy, hóa ra là lấy hắn làm mục tiêu để thực tiễn.

Hồ Tiên ngẩng đầu lên, giọng điệu ẩn chứa ý cười, nói:

- Được rồi, không nói giỡn nữa, ta tìm ngươi có chuyện khác.

- Chuyện gì?

Mục Lương thuận miệng hỏi, bàn tay vẫn vòng quanh eo nhỏ của cô gái đuôi hồ ly.

- Chính là chuyện bán xe hơi ra bên ngoài.

Hồ Tiên khoát tay lên trên vai anh, nhìn chăm chú vào đôi mắt thâm thuý của anh, quyến rũ nói tiếp:

- Trong vòng một tháng đã có rất nhiều người tìm ta ngỏ ý muốn mua xe hơi, tất cả đều bị ta lấy giá cao để từ chối, nhưng hôm qua có một quý tộc muốn dùng năm viên tinh thạch ma thú cấp 9 để mua một chiếc.

- Năm viên tinh thạch ma thú cấp 9?

Mục Lương hơi nhướng mày, không che giấu được sự kinh ngạc trên mặt anh.

Hồ Tiên quyến rũ nói:

- Đúng vậy, ta nghe có chút động tâm.

Mục Lương suy nghĩ một chút, ngước mắt nói:

- Có thể bán, nhưng cần phải xử lý một chút mới được.

Anh sẽ tạo thêm vài cái ‘khoá’ trên xe hơi, phòng ngừa việc xe hơi bị người bên ngoài phân giải và làm hàng nhái, cái này sẽ ảnh hưởng tới quy hoạch tương lai của vương quốc Huyền Vũ.

Đôi mắt đẹp của Hồ Tiên sáng lên:

- Vậy lúc nào thì có thể giao hàng?

- Mười ngày sau, có thể đợi thì tốt, không thể thì thôi.

Mục Lương nhàn nhạt nói.

- Mười ngày là được rồi.

Hồ Tiên nói không chút do dự.

Bạn cần đăng nhập để bình luận