Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 682: Núi Thịt, Sơ Tán Nhanh

Một chiêu này vừa xuất ra, tiếng kêu của lũ Hư Quỷ cũng giảm bớt đi đã đưa không gian trở về trạng thái yên tĩnh hơn nhiều.

Nhưng đồng thời cũng khiến ‘núi thịt’ sập đổ, đánh thức toàn bộ những con Hư Quỷ cấp cao.

Núi thịt sập đổ, lũ Hư Quỷ cấp thấp lại tiếp tục chen chúc đầy dưới mặt đất.

- Mãi mà không chịu hết.

Mục Lương thầm chửi một tiếng.

Lũ Hư Quỷ cấp cao đang đồng loạt tiến về phía anh.

- Mẹ kiếp!

Da đầu Mục Lương tê dại, bốn con Hư Quỷ cấp chín và mười hai con Hư Quỷ cấp tám đang tiến tới, bị chúng bao vây thì anh không chết cũng sẽ bị lột da.

Lý trí mách bảo anh phải nhanh chóng xoay người rời đi, thân thể vút lên, phóng tới sát bên giếng thánh.

Cùng lúc đó, những tia lửa điện màu tím ồ ạt tràn xuống, bao trùm quá nửa không gian dưới lòng đất.

Lũ Hư Quỷ cấp tám đuổi theo tới bị đánh cho thương tích đầy mình, lảo đảo ngã xuống đầy trên mặt đất.

Hư Quỷ cấp chín linh hoạt né tránh đòn tấn công của Mục Lương, đồng thời thu hẹp khoảng cách với anh hơn.

- Đi xuống.

Ánh mắt của anh chợt lóe lên, trọng lực dưới chân đột nhiên gia tăng.

Khặc khặc khặc.

Thân hình đang lao nhanh như chớp của lũ Hư Quỷ cấp chín đột nhiên trở nên chậm chạp, giống như bị một sức mạnh nào đó đè nén, cản trở.

Mục Lương xoay người lại nhìn về sau, số Hư Quỷ còn sống vẫn đủ khiến anh tiếp tục tê rần da đầu, ước chừng còn khoảng mấy trăm ngàn con.

Anh phát hiện ra ở phía xa vẫn còn lũ lượt những con Hư Quỷ đang nối đuôi nhau kéo đến đây, mạch nước ngầm này dường như là gom góp của cả những nơi khác đến.

Mục Lương đặc biệt nghi ngờ, liệu có phải do anh châm ngòi mới khiến lũ Hư Quỷ thức tỉnh lại sớm hơn hay không?

Có bao nhiêu không gian ngầm dưới lòng đất như thế này chứ?

Nghĩ tới thời kỳ thủy triều Huyết Nguyệt Hư Quỷ, vẻ mặt anh càng nghiêm trọng hơn.

- Phải nhanh chóng tăng mạnh sức mạnh.

Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, âm thầm hạ quyết tâm mau chóng thăng cấp sức mạnh Huyền Vũ.

………….

Bên cạnh giếng thánh, Nguyệt Thấm Lan đang nhăn mặt chăm chú nhìn đáy giếng.

- Ngài Mục Lương chắc không sao đâu nhỉ?

Đại An Ti cũng nhìn xuống đáy giếng.

Nguyệt Thấm Lan liếc nhìn Đại An Ti, nói với một giọng điệu chắc nịch:

- Không sao đâu.

-...

Khóe miệng của Đại An Ti co giật vì ngượng ngùng.

Cầm Vũ im lặng không nói, Mục Lương đã xuống giếng thánh được một giờ.

Trong lúc tiếng gầm thét không ngừng vang lên từ giếng thánh, kèm theo ánh sáng màu tím, mặt đất Thành Sơn cũng không ngừng run lên.

Càng như vậy, lại càng làm Nguyệt Thấm Lan lo lắng, đáy giếng đang xảy ra chuyện gì.

- Thấm Lan, chuyện gì xảy ra vậy?

Ly Nguyệt xuất hiện, sải bước đến bên nữ nhân tao nhã.

- Mục Lương đã xuống dưới đáy giếng.

Nguyệt Thấm Lan trầm giọng đáp.

- Xuống bao lâu rồi?

Đôi mắt xinh đẹp của Ly Nguyệt mở lớn.

Nguyệt Thấm Lan buồn bực nói:

- Đã được một giờ rồi.

- Ta xuống xem xét một chút.

Ly Nguyệt nói, cô định bật người và nhảy xuống giếng thánh.

- Không được, Mục Lương biết sẽ lo lắng.

Nguyệt Thấm Lan nắm lấy vai Ly Nguyệt và ngăn cô ấy lại.

Oành!!

Mặt đất lại rung chuyển, các tòa nhà kiến trúc ‘Bát ngũ linh’ (giống kiểu tòa nhà 8 tầng 5 góc) trong Thành Sơn đổ sập rất nhiều.

- Tình huống không ổn.

Cầm Vũ nhíu mày.

Đại An Ti nuốt nước miếng một cách khó khăn, khàn giọng nói:

- Mặt đất này... Chẳng lẽ nó muốn sụp đổ à?

Nguyệt Thấm Lan và Ly Nguyệt liếc nhìn nhau, nghĩ đến năng lực của Mục Lương, chắc là không thể nào này đâu.

- Đại nhân Thư Ký, đã kiểm tra xong Thành Sơn rồi.

Vệ Cảnh và Tán Viêm cũng tới.

- Tất cả Hư Quỷ đều được dọn dẹp sạch sẽ rồi hả?

Nguyệt Thấm Lan nghiêm mặt hỏi.

- Đúng vậy, mỗi phòng đều được kiểm tra rồi.

Vệ Cảnh cung kính nói.

Nguyệt Thấm Lan nghiêm mặt ra lệnh:

- Tốt lắm, bây giờ mang những người còn sống sót di tản khỏi Thành Sơn đi, di chuyển nhanh lên.

Cô đang lên kế hoạch trước, nếu Thành Sơn thực sự sụp đổ do giao tranh dưới đáy giếng, 90% người dân ở đây sẽ phải chết.

Cô không dám mạo hiểm như vậy, còn có phần lớn lực lượng của Thành Huyền Vũ, nhất định phải bình yên trở về.

- Rút lui khỏi đây? Thành chủ thì sao?

Vệ Cảnh và Tán Viêm đều sửng sốt.

- Đây là mệnh lệnh, rút lui nhanh lên.

Giọng của Nguyệt Thấm Lan trở nên lạnh lùng, khí chất tao nhã biến mất không còn sót lại một chút nào.

- Vâng!

Trong lòng Vệ Cảnh và Tán Viêm run lên, xoay người nhanh chóng triệu tập Thành Phòng Quân, bắt đầu sơ tán ra bên ngoài.

Nguyệt Thấm Lan quay người lại nhìn cô gái tóc bạc, nghiêm túc nói:

- Ly Nguyệt, ta biết ngươi đang lo lắng cho Mục Lương, nhưng bây giờ việc sơ tán là quan trọng, ngươi nhanh đi giúp đi.

- Vậy Mục Lương giao cho ngươi, phải đợi đến khi anh ấy quay lại.

Ly Nguyệt cắn răng nói.

- Đừng lo lắng, ta biết rồi.

Giọng điệu của Nguyệt Thấm Lan kiên định, cô đưa tay lên vỗ vai người phụ nữ tóc bạch kim.

Ly Nguyệt cố nén xuống lo lắng trong lòng, xoay người nhanh chóng rời đi.

Cầm Vũ nghiêng đầu ra lệnh:

- Trưởng hộ vệ, đưa người đến phủ của Thành chủ, dọn hết đồ trong bảo khố ra.

- Vâng.

Trưởng hộ vệ run lên, nghiến răng phất tay chào rồi đi thẳng về phủ của Thành chủ với những hộ vệ còn lại.

- Các ngươi cũng mau ra ngoài đi.

Nguyệt Thấm Lan liếc mắt nhìn Cầm Vũ và Đại An Ti.

- Đừng lo lắng.

Cầm Vũ thả lỏng người, ngồi xuống đất.

Đại An Ti gật đầu nói:

- Chúng ta hãy cùng nhau đợi ngài Mục Lương ra ngoài.

Đôi mắt xanh của Nguyệt Thấm Lan lóe lên, cũng không nói gì nữa.

Cô cụp mắt nhìn xuống đáy giếng, ánh sáng màu tím lập lòe, cô nhận ra đó là thần lực của Mục Lương.

Hơn một giờ đồng hồ đã trôi qua, không có Hư Quỷ nào bò ra khỏi giếng, hiển nhiên là do Mục Lương đã khống chế.

Đạp đạp đạp...

Trong Thành Sơn vang lên tiếng bước chân vội vã, Thành Phòng Quân mang theo những người còn sống sót chạy ra khỏi sơn động.

Thời gian trôi qua, Thành Sơn trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng kêu của những con Hư Quỷ trong giếng thánh.

Tay Nguyệt Thấm Lan lại run rẩy, khí chất tao nhã của cô hoàn toàn không thể giữ lại được.

Nghe tiếng kêu của bọn chúng ở dưới giếng, cô đại khái có thể xác định được số lượng Hư Quỷ kia, Mục Lương thực sự sẽ không sao chứ?

Hưu!

Ngay khi ba cô gái đang lo lắng, dưới đáy giếng xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.

- Mục Lương!

Đôi mắt đẹp của Nguyệt Thấm Lan đột nhiên sáng lên, trái tim đang treo lơ lửng trong lòng cũng trở nên nhẹ nhõm.

- Tránh ra.

Khuôn mặt của Mục Lương nghiêm túc quát.

Nguyệt Thấm Lan quay người không chút do dự mà bỏ chạy, rời khỏi giếng thánh.

Cầm Vũ và Đại An Ti thấy vậy, cũng quay đầu chạy đi.

Ngay sau đó Mục Lương bay ra khỏi giếng thánh, xoay người đánh ra một quyền, tia sáng màu tím của Tử Điện lại xuất hiện, lấp đầy giếng thánh.

Bùm!!

- Mục Lương, ngươi có sao không?

Nguyệt Thấm Lan quan tâm hỏi.

- Ta không sao.

Mục Lương trả lời nhưng cũng không quay đầu lại.

Sự chú ý của anh bây giờ đều dồn vào giếng thánh, nói chính xác là nhìn vào đám Hư Quỷ cấp cao ở dưới giếng thánh.

Mục Lương giơ tay lên ấn xuống, giếng thánh đột ngột đóng lại, mặt đất bị nén chặt rồi thay đổi hình dạng.

Đôi mắt băng giá của Đại An Ti trừng to, giếng thánh cứ như vậy mà biến mất rồi?

Mục Lương tiếp đất nhẹ nhàng, thở nhẹ một hơi, cử động dưới chân anh giảm dần, không đợi Nguyệt Thấm Lan mở miệng.

Anh trầm giọng thúc giục:

- Sơ tán mọi người ngay lập tức.

- Mục Lương, ta đã cho bọn họ di tản rồi.

Nguyệt Thấm Lan nói nhanh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận