Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 519: Cửa Hàng Xe Đạp

Cô cũng mua xe đạp, nhưng chỉ có thể mua một chiếc xe đạp, dù sao cũng quá đắt, tận năm mươi đồng.
Nếu như không phải là vì đưa con gái đến trường, cô cũng sẽ không muốn mua xe đạp.
Hiện nay, khu công xưởng và trường học đều ở cách rất xa nhau, có xe đạp mới có thể thuận tiện một ít.
Dụ Tử nhìn Tô Nhi rời khỏi rồi mới xoay người mang xe đạp ra.
Cô ngồi lên xe đạp, tay vịn đầu xe, nghiêng đầu nói:
- Tiếu Tiếu, mau lên đây đi.
- Được.
Trình Tiếu đáp lại, ngồi ở chỗ phía sau xe đạp.
- Ôm lấy, mẹ chạy đây.
Dụ Tử nhấc chân đạp bàn đạp, hơi dùng sức, khởi động xe đạp chở Trình Tiếu đi về hướng trường học mới..
Xe đạp mới mua về, cô chỉ học nửa giờ là có thể tự nhiên điều khiển nó.
Trên đường, cũng có người chạy xe đạp đi về phía khu công xưởng.
Vẫn còn có ít người đi xe đạp, nhiều người lựa chọn đi bộ hơn, bọn họ thà mỗi ngày dậy sớm một chút, tốn chút thời gian đi bộ cũng không nỡ tốn 50 đồng Huyền Vũ để đi mua một chiếc xe đạp.
Ở thành Huyền Vũ, một nhà Dụ Tử cũng được coi như là gia đình có thu nhập cao.
Trình Tiếu vịn tay vào chỗ ngồi, ngửa mặt hỏi:
- Mẹ, sau này, ta cũng sẽ có một chiếc xe đạp thuộc về mình chứ?
- Trong khoảng thời gian ngắn thì không thể.
Dụ Tử nhẹ nhàng nói.
Năm mươi đồng Huyền Vũ đối với một nhà ba người mà nói, xem như là một khoản chi tiêu không nhỏ.
- Được rồi...
Trình Tiếu có vẻ buồn bực.
- Chờ về sau người bắt đầu làm việc là có thể mua một chiếc xe đạp.
Dụ Tử buồn cười nói.
- Vậy bây giờ ta sẽ đi làm ngay!
Đôi mắt Trình Tiếu tỏa sáng lấp lánh, tinh thần lập tức tỉnh táo.
Cô bé cảm thấy rất hứng thú đối với xe đạp, thấy mẹ đạp rất nhanh, còn mình chỉ được ngồi sau.
Dụ Tử đạp xe, cũng không quay đầu lại từ chối:
- Vậy không được, ngươi muốn đi làm thì phải biết chữ.
- Thư Ký đại nhân nói, người biết chữ thì tiền lương mỗi tháng mới có thể cao hơn, còn có cơ hội có thể vào làm việc ở Phủ Thành Chủ nữa.
Cô nghiêm mặt dặn dò:
- Cho nên, ngươi phải học nhiều kiến thức và chữ mới được.
Phải biết chữ, đó là năng lực học tập cơ bản, không chỉ là viết với đọc cơ bản, đó chỉ là bước đầu tiên nâng cao văn hóa và tư chất trưởng thành.
Chỉ có người biết chữ mới có thể đọc hiểu mệnh lệnh và chỉ thị, mới có thể đảm nhiệm một số công việc.
Giống như nhân viên đăng ký, các nhân viên phục vụ quầy hàng cũng yêu cầu phải biết chữ.
- Ta biết rồi.
Trình Tiếu nghiêm túc một chút đầu.
Mười phút sau, Dụ Tử đưa con gái đến cổng trường học.
Trường học mới có ba toà nhà độc lập, mỗi toà ba tầng.
Toà nhà thứ nhất và thứ hai là phòng học tập của các học sinh, toà thứ ba là lớp bổ túc của người lớn.
- Tiếu Tiếu, chờ tan học ta trở lại đón ngươi.
Dụ Tử quay đầu xe nói, rồi đạp nhanh về hướng công xưởng.
Công xưởng ở một hướng khác của ngoại thành, từ trường học đi qua, đạp xe đạp phải mất hai mươi phút.
Trình Tiếu vẫy tay hô:
- Tan học sớm, ta có thể chậm rãi đi về nhà.
- Cũng được.
Dụ Tử một tay vịn đầu xe đạp, tay kia vẫy vẫy, đạp xe rời khỏi.
Dụ Tử nhìn mẹ rời đi, sau đó mới xoay người đi vào trường học.
Hôm nay, Y Lệ Y tới rất sớm, đứng trước cửa ra vào lớp học, nhìn bọn nhỏ có cần giúp đỡ gì hay không.
- Lão sư Y Lệ Y, phòng học chúng ta ở đâu?
Trình Tiếu vẫy tay chào hỏi cô giáo.
- Ở tòa nhà thứ hai lầu một.
Y Lệ Y đưa tay chỉ về hướng lớp học sau lưng.
- Vâng.
Trình Tiếu chớp chớp đôi mắt đẹp, dùng giọng đầy mong đợi hỏi:
- Hôm nay, thành chủ đại nhân có đến không ạ?
Hôm nay là ngày đầu tiên trường học mới khai giảng, thành chủ đại nhân sẽ đến chứ?
- Ta cũng không biết.
Y Lệ Y buông tay.
Hôm qua, cô đã đi tới Khu Vực Trung Ương để báo cáo công việc, nhưng không có nghe đại nhân Mục Lương bảo muốn tới trường học, khả năng cao là sẽ không tới.
- Vâng.
Trình Tiếu mím môi một cái.
Y Lệ Y vỗ bả vai cô bé, dịu dàng nói:
- Mau vào phòng học, sắp vào lớp rồi.
- Vâng.
Trình Tiếu khoác túi da thú trên lưng đi về hướng phòng học.
Đạp đạp đạp...
Tiếng bước chân truyền đến, Nguyệt Thấm Lan ưu nhã bước tới, bên người còn có Vệ Ấu Lan.
- Thấm Lan, sao ngươi lại tới đây?
Trên mặt của Y Lệ Y cười ra má lúm đồng tiền, cất bước nghênh đón.
Nguyệt Thấm Lan thanh nhã nói:
- Ta thay Mục Lương tới thị sát một chút, xem trường học có cần giúp đỡ chỗ nào không?
Hàng lông mi thon dài của Y Lệ Y khẽ run một cái, nhẹ nhàng hỏi:
- Đại nhân Mục Lương không rảnh tới sao?
- Hắn không rảnh đâu, đang bận làm nhạc cụ và chuyện trang phục.
Nguyệt Thấm Lan thuận miệng lên tiếng.
- Ra là như vậy...
Y Lệ Y như có điều suy nghĩ gật đầu.
Cô đã xem qua kịch bản Công chúa Bạch Tuyết nên đối với cái gọi là kịch sân khấu cũng rất chờ mong.
- Ngươi đi mau đi, tự ta ngắm nhìn xung quanh cũng được.
Nguyệt Thấm Lan giơ tay mảnh khảnh lên vẫy vẫy, sau đó dẫn theo tiểu hầu gái đi thăm quan.
- Được.
Y Lệ Y nghiêng đầu nhìn về phía sau, từ nơi này có thể nhìn thấy tường vây khu Trung Ương, còn có tầng cao nhất của Cung điện nữa.
Cô quay người đi về phía lớp học, bắt đầu giờ học đọc viết đầu tiên ngày hôm nay.
Phố Buôn Bán.
A Đát Trúc và Giả Lỗ bước ra tiệm mì, hài lòng xoa bụng tròn vo.
Hai người ăn bắp, lại gọi thêm hai tô bún chua cay, lúc này mới lấp đầy bụng.
- Ăn no rồi.
A Đát Trúc ợ một cái, đôi mắt màu trắng nhìn về phía đội trưởng.
Giả Lỗ bình tĩnh nói:
- Đi tới trước nhìn.
- Ừ.
A Đát Trúc nhàm chán ngáp một cái, hai tay ôm sau đầu, đi theo đội trưởng.
Hai người đi tới khu vực khác ở Phố Buôn Bán, nơi gần với Sơn Hải Quan.
Các cửa hàng gần tường thành vẫn không thay đổi, còn những cửa hàng mới xây ở phía đối diện thì phần lớn đều đóng cửa, chỉ có một ít cửa hàng đã khai trương.
A Đát Trúc chợt khựng lại, ánh mắt bị hấp dẫn bởi một cửa hàng mới mở.
- Cửa hàng Xe Đạp?
Cô ta chớp đôi mắt màu trắng, phát âm cái tên kỳ quái của cửa hàng.
- Đây là cửa hàng mới.
Giả Lỗ cũng dừng bước.
Lạch cạch...
Lỗ tai của A Đát Trúc hơi nhúc nhích, nghiêng đầu nhìn về phía bên phải.
Một bóng dáng xinh đẹp đang cưỡi xe đạp tiến tới.
Hồ Tiên vén bảy chiếc đuôi hồ ly ở trước người, tránh việc bất cẩn cuốn vào bánh xe.
Cô bóp phanh, xe đạp chậm rãi dừng lại trước cửa hàng Xe Đạp.
- Là nữ nhân có đuôi hồ ly kia.
Tròng mắt của A Đát Trúc co rụt lại, vẻ mặt cảnh giác.
Hồ Tiên bước xuống xe đạp, ngẩng đầu nhìn thoáng qua A Đát Trúc và Giả Lỗ, đôi mắt màu đỏ rực bình tĩnh không gợn sóng.
Cô tới đây để thị sát cửa hàng Xe Đạp, dù sao thì tiệm vừa mới khai trương, nên đến xem một chút, khẽ nhếch đôi môi hồng, dò hỏi:
- Các ngươi đến đây mua xe đạp à?
- Xe đạp là cái gì?
A Đát Trúc buột miệng hỏi.
- Chính là thứ bên cạnh ta.
Hồ Tiên vỗ vào yên xe đạp, đôi mắt đỏ rực yên lặng dò xét cách ăn mặc của hai người.
Người có thể ở tại Phố Buôn Bán lâu như vậy, chắc sẽ không thiếu tiền.
Giả Lỗ và A Đát Trúc nghe vậy tiến lên trước, nghiêm túc quan sát xe đạp.
- Các hạ, xe đạp này có ích lợi gì?
A Đát Trúc nhíu mày tò mò hỏi, cô ta không cảm nhận được linh khí dao động trên thứ này, cũng không nhìn ra được có tác dụng gì.
Hồ Tiên nghiêm túc nói:
- Xe đạp có thể coi như một loại phương tiện giao thông, hoặc cũng có thể để bày trí.
- Phương tiện giao thông?
A Đát Trúc yên lặng trong phút chốc, nghiêng đầu nhìn về phía đội trưởng.
- Hai người có thể tiến vào trong nhìn.
Hồ Tiên xoay người, uốn éo bước vào cửa hàng Xe Đạp.
Bên trái cửa hàng là một quầy hàng, bên phải bày bốn chiếc xe đạp đặt song song nhau, ba chiếc lớn một chiếc nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận