Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ - Chương 3649: Quan tâm điểm là không phải sai lệch ? (1 càng ). (length: 7684)

"Bộp bộp bộp ~~~"
Tiểu Tử từ bên trong cung điện đi ra, thấy Nhã Nhân và đám người Tử Vi Thánh Nữ, đôi mắt đẹp lộ vẻ kinh ngạc.
"Nhã Nhân các hạ sao lại quay về rồi, có phải quên gì không?"
Nàng dịu dàng hỏi.
"Không có, ta đưa người yêu cũ của Tiên Đế các ngươi đến gặp hắn."
Nhã Nhân mặt không đổi sắc nói.
"A, người yêu cũ?"
Tiểu Tử trợn to mắt.
Ánh mắt nàng dừng trên người Tử Vi Thánh Nữ và Arnold, sau khi lướt một vòng liền loại Arnold ra, dù sao cách hóa trang và vị trí của người kia rõ ràng là thị nữ. Là chiến đấu hầu gái bên cạnh Mục Lương, nhìn sắc mặt đoán ý là kỹ năng cơ bản.
Tử Vi Thánh Nữ chạm ánh mắt với hầu gái, đôi mắt bình tĩnh không lay động.
Tiểu Tử khẽ nói: "Mấy vị chờ một chút, ta đi xin phép Tiên Đế đại nhân."
"Là đi xin chỉ thị, hay là đi chuẩn bị trước cho hắn?"
Nhã Nhân mỉm cười hỏi.
Tiểu Tử mặt không biến sắc nói: "Nhã Nhân các hạ nghĩ nhiều rồi, mấy vị chờ một chút."
Nói xong nàng quay người trở về cung điện, sau khi khuất khỏi tầm mắt của mọi người liền vội vã chạy về phía thư phòng. Arnold bĩu môi, lẩm bẩm: "Thánh Nữ, bây giờ gặp hắn cũng phải xin phép mới được."
Tử Vi Thánh Nữ nghiêng đầu nói: "Im miệng."
"À."
Môi hồng của Arnold giật giật.
Tiểu Tử đến trước cửa thư phòng, vừa giơ tay định gõ thì giọng của Mục Lương từ trong phòng vọng ra.
"Ta biết rồi 437, mời các nàng ra phòng khách."
Giọng của Mục Lương vẫn thản nhiên bình tĩnh như trước.
"Dạ."
Tiểu Tử khựng tay lại, sau khi hành lễ thì quay người rời đi.
Trong thư phòng, Mục Lương đưa tay lên xoa trán, khi Nhã Nhân và Tử Vi Thánh Nữ xuất hiện ở cao nguyên, hắn đã biết, mấy người nói chuyện hắn cũng nghe thấy hết. Lúc này bên cạnh hắn có rất nhiều phụ nữ, Nguyệt Thấm Lam và đám Hồ Tiên đều ở đó, đang nhìn hắn bằng ánh mắt đòi giải thích.
Mục Lương ngồi thẳng người, nghiêm mặt nói: "Ta không biết gì hết, có khi ta căn bản không phải Vĩnh Hằng Chi Chủ đời thứ hai?"
Nguyệt Thấm Lam khoanh tay trước ngực, ra vẻ xem kịch.
"Chủ nhân chính là Vĩnh Hằng Chi Chủ đời thứ hai, ta không nói dối."
Giọng của Đế Thính vang lên.
Mục Lương nhếch mép, hít sâu nói: "Đó là tri kỷ đời thứ nhất, không liên quan gì đến đời thứ hai của ta, các ngươi nói đúng không?"
"Lời này của ngươi, thật cặn bã."
Sibeqi lè lưỡi lắc đầu.
"Bớt xem phim truyền hình đi."
Mục Lương tức giận nói.
Hồ Tiên nhẹ giọng nói: "Bất kể có phải là tri kỷ đời thứ nhất của ngươi không, cứ đi gặp một chút đi."
"Cũng có thể giúp ngươi nhớ lại ký ức trước kia."
Ly Nguyệt nhẹ giọng nói thêm vào.
Mục Lương im lặng, nếu muốn tìm lại ký ức đời thứ nhất, tiếp xúc với người quen và chuyện cũ quả thật là một cách.
"Đi đi."
Nguyệt Thấm Lam khoát tay ngọc một cái.
"Vậy ta đi xem sao."
Mục Lương bị mọi người nhìn chăm chăm liền đứng dậy rời khỏi thư phòng. Nguyệt Thấm Lam nhìn Hồ Tiên, chớp đôi mắt xanh ngọc nói: "Nghe trộm không?"
Hồ Tiên mím đôi môi đỏ, đáy mắt ánh lên tia sáng: "Đi."
Trong phòng khách, Tử Vi Thánh Nữ ngồi thẳng lưng, còn Arnold thì đứng sau lưng nàng, ánh mắt luôn dán vào lối vào của phòng khách.
"Uống trà."
Tiểu Tử mang trà nóng đến.
Tử Vi Thánh Nữ khẽ gật đầu, cầm ly trà nóng lên nhấp một ngụm.
Sau khi nuốt, nàng gật đầu nhận xét: "Trà ngon."
Tiểu Tử cười, bưng khay trái cây và bánh ngọt tới, nhưng lúc này Tử Vi Thánh Nữ không có tâm trạng thưởng thức.
Tiếng bước chân vang lên, Mục Lương bước vào phòng khách Thiên Điện, đối diện ánh mắt với Tử Vi Thánh Nữ.
Đôi mắt đẹp sáng ngời của Tử Vi Thánh Nữ nhìn chằm chằm vào Mục Lương không hề chớp, vốn đang ngồi nàng liền đứng dậy, đôi mắt dần đỏ hoe. Hình bóng người trong trí nhớ của nàng trở nên rõ ràng, khuôn mặt bị che phủ không còn mơ hồ, hoàn toàn trùng khớp với gương mặt trước mắt.
"Vĩnh Hằng Chi Chủ."
Tử Vi Thánh Nữ thốt lên.
Mục Lương dừng bước, sau đó quay người ngồi xuống vị trí chủ tọa.
Hắn nhìn Tử Vi Thánh Nữ, nước mắt nàng đã rơi đầy mặt, đôi mắt tím không hề chớp, cứ dõi theo hắn.
Mục Lương vừa định lên tiếng, trong đầu liền hiện lên một đoạn ký ức, khuôn mặt Tử Vi Thánh Nữ liên tục xuất hiện. Yết hầu hắn căng lên, ký ức đột ngột xuất hiện khiến hắn im lặng, thân phận Vĩnh Hằng Chi Chủ là không thể trốn tránh được nữa rồi.
Mục Lương thở dài, nói: "Tử Vi Thánh Nữ, đúng không?"
"Nhớ ra ta rồi sao?"
Tử Vi Thánh Nữ mặt lộ vẻ vui mừng.
Mục Lương lắc đầu, giọng nói bình thản: "Có lẽ ta biết ngươi, nhưng những ký ức liên quan đến ngươi, ta không nhớ."
Khuôn mặt Tử Vi Thánh Nữ trắng bệch, khóe môi nở nụ cười khổ.
Arnold không nhịn được chất vấn: "Đại nhân, Thánh Nữ của chúng ta một lòng chờ ngài trở về, sao có thể không nhớ được?"
"Arnold."
Giọng Tử Vi Thánh Nữ nghiêm túc.
"Thánh Nữ."
Arnold mắt đỏ lên nói.
"Thôi đi."
Arnold im lặng, mắt vẫn đỏ hoe.
Mục Lương thản nhiên nói: "Nếu ngươi có cách để ta khôi phục trí nhớ, có thể nói cho ta biết."
Arnold quay mặt sang chỗ khác, rõ ràng không muốn nói chuyện với hắn.
Tử Vi Thánh Nữ điều chỉnh lại cảm xúc, mở lời: "Ngươi và ta thực sự quen nhau, ngươi là người ta yêu."
Yết hầu Mục Lương giật giật, câu nói của Tử Vi Thánh Nữ làm hắn nghẹn lời.
"Không nhớ ký ức trước kia cũng không sao, có thể bồi dưỡng lại tình cảm."
Tử Vi Thánh Nữ tiếp tục nói. Mục Lương nhìn vào đôi mắt đẹp của nàng, nói: "Ký ức đời thứ nhất ta đều đã quên, hiện tại bên cạnh ta không chỉ có một người."
Tử Vi Thánh Nữ im lặng, nàng cảm nhận được sự hiện diện của các cô gái ở bên ngoài phòng khách, tuy rằng thực lực không bằng nàng, nhưng nhan sắc cũng không hề tầm thường. Nàng nhìn Mục Lương nói: "Ta quen ngươi trước hàng chục vạn năm, ta mới là người lớn nhất."
"..."
Arnold hết nói nổi, trọng tâm của Thánh Nữ nhà mình có phải hơi lệch rồi không? Mục Lương cũng dở khóc dở cười, biết chắc mình không thể thuyết phục được Tử Vi Thánh Nữ.
Nhã Nhân tựa vào cây cột, thản nhiên nói: "Chờ khi ngươi tìm lại được ký ức đời thứ nhất, mọi chuyện đều dễ nói, có phải không?"
Tử Vi Thánh Nữ nhìn Nhã Nhân, lần đầu tiên cảm thấy người này thuận mắt.
"Nếu như ta vĩnh viễn không tìm lại được ký ức đời thứ nhất thì sao?"
Mục Lương thản nhiên hỏi.
"Vậy thì cứ từ từ vun đắp tình cảm."
Tử Vi Thánh Nữ nghiến răng nói từng chữ.
Khóe mắt Mục Lương giật giật, đồng thời cảm nhận được những bóng người ở ngoài phòng khách, có lẽ một mình ở phòng mình cũng sắp bị dòm ngó đến rồi?
"Bộp bộp bộp ~~~"
Nguyệt Thấm Lam bước vào phòng khách, đến ngồi bên cạnh Mục Lương, đôi mắt màu xanh nước biển nhìn Tử Vi Thánh Nữ nói: "Các hạ có thể ở lại cao nguyên một thời gian, chờ khi Mục Lương nhà ta khôi phục ký ức rồi tính tiếp."
Tử Vi Thánh Nữ đẹp mắt nhíu mày, ý tứ trong lời nói của người phụ nữ này có chút khiêu khích.
"Được."
Nàng không hề do dự mà đáp.
Trong lòng Mục Lương buồn bực, lần đầu tiên cảm thấy phụ nữ nhiều cũng không phải là chuyện tốt.
"Ta sắp xếp như vậy, được không?"
Nguyệt Thấm Lam nghiêng đầu nhìn người đàn ông.
"Được, nghe theo lời em."
Mục Lương mỉm cười gật đầu.
Tử Vi Thánh Nữ khẽ nheo đôi mắt đẹp lại, trong lòng dâng lên một ý niệm: Vĩnh Hằng Chi Chủ sẽ là của nàng.
P/s: «1 chương»: Đang viết chương 2.
Bạn cần đăng nhập để bình luận