Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1691: Đi Săn Hung Thú Biển



Mục Lương nói với giọng rõ ràng:

- Ừ, thừa dịp hai ngày này có rảnh, nếu như có thể săn được bảy con ma thú biển cấp Vương thì Tiểu Huyền Vũ có thể nhanh chóng tiến hóa rồi.

Nguyệt Thấm Lan nghe vậy suýt chút nữa cắn đầu lưỡi, tức giận nói:

- Mục Lương, ngươi coi ma thú biển cấp Vương là tôm tép à, nói săn là săn, lại còn muốn săn tận bảy con?

Mục Lương khẽ cười nói:

- Biết đâu vận khí ta tốt, nói không chừng thành hiện thực thì sao?!

Ngải Lỵ Na trêu chọc:

- Với đại nhân thì gặp ma thú biển cấp Vương là vận khí tốt, đối với người khác thì đó chính là tai nạn.

Hi Bối Kỳ lập tức khen ngợi Mục Lương:

- Thực lực của hắn quá mạnh mẽ, ma thú biển cấp Vương không thể ngăn cản được một quyền của ngươi.

- Đúng vậy, Mục Lương là người mạnh nhất, tay đấm ma thú biển cấp Vương, chân đá ma thú biển Chí Tôn!

Nguyệt Phi Nhan cũng nói một cách nghiêm túc.

-...Khoa trương quá rồi.

Mục Lương dở khóc dở cười.

Đôi mắt đẹp của Bạch Sương sáng lấp lánh nhìn Mục Lương, thành Huyền Vũ rời đi thành Tát Luận mà cô vẫn còn ở cung điện, không có ai đuổi cô đi, chuyện này khiến tâm trạng của cô rất vui vẻ.

Mục Lương ôn hòa hỏi:

- Ai muốn ra khơi săn ma thú biển với ta không?

- Ta muốn đi!

Hi Bối Kỳ giơ tay lên không chút do dự.

- Ta cũng muốn đi.

Ly Nguyệt đưa tay lên.

Mễ Á suy nghĩ một chút rồi im lặng đưa tay lên.

Đôi mắt đẹp của Hồ Tiên híp lại, ý tưởng chỉ có một mình với Mục Lương vỡ tan tành, lúc này cô thật muốn véo mạnh vào đùi người bên cạnh.

Mục Lương cảm thấy hai chân hơi lạnh, vội vàng nói:

- Vậy thì Ly Nguyệt, Mễ Á, Hi Bối Kỳ và Phi Nhan ra khơi với ta.

Tố Cẩm hơi há ra môi đỏ, cô muốn đi theo nhưng không dám mở miệng.

Bạch Sương cũng muốn đi, nhưng vì để lại ấn tượng tốt đẹp trong lòng các cô gái, cô lựa chọn không có “tranh thủ tình cảm”

- Khi nào thì các ngươi trở về?

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã hỏi.

Cô phải ở lại thành Huyền Vũ để xử lý công việc cho nên không đi cùng được.

Mục Lương đáp:

- Không xác định, nếu trong thành không có việc gì khẩn cấp thì có thể là khoảng ba ngày.

- Vậy thì ngươi phải mang theo đồ ăn thức uống đầy đủ nha.

Mễ Nặc nhắc nhở.

Mục Lương khẽ cười nói:

- Ăn thì xuống biển bắt, nước thì có ở khắp nơi, ngươi không cần lo lắng đâu.

- Cũng đúng... Vậy thì ngươi phải chú ý an toàn, nhớ về sớm một chút.

Mễ Nặc hồn nhiên nói.

- Được, ta biết rồi.

Mục Lương nghiêm túc gật đầu.

Ba giờ chiều, phi thuyền vận chuyển cỡ nhỏ dừng ở tầng tám khu Trung Ương, sẵn sàng lên đường bất cứ lúc nào.

- Mục Lương, có thể xuất phát rồi.

Ly Nguyệt đứng bên cạnh phi thuyền vận chuyển.

- Đi nhanh nào.

Nguyệt Phi Nhan kéo tay Hi Bối Kỳ, hào hứng tiến vào trong phi thuyền vận chuyển.

- Vậy thì lên đường thôi.

Mục Lương xoa đầu cô gái tai thỏ, lưu lại vài câu dặn dò thường ngày rồi cất bước tiến vào phi thuyền vận chuyển.

Hồ Tiên và Mễ Á đuổi theo phi thuyền vận chuyển, cửa khoang chậm rãi đóng lại, dưới sự điều khiển của cô gái tóc bạc, phi thuyền vận chuyển bay lên không trung và hướng ra bên ngoài khu Trung Ương.

Trong khoang thuyền, Ngải Lỵ Na thả lỏng ngồi dựa vào chiếc đệm êm ái, trên tay cầm một cây bút chì và một cuốn sổ, chuẩn bị viết du ký mạo hiểm về chuyến hành trình lần này.

- Mục Lương, bây giờ chúng ta đi nơi nào?

Nguyệt Phi Nhan tò mò hỏi.

Mục Lương bình thản nói:

- Bay tới gần kênh Sương Mù đi, rời xa lục địa mới có thể tìm được ma thú biển cấp cao.

Bình thường thì ma thú biển đều có hình thể rất lớn, bọn chúng sinh sống trong biển sâu, cho nên đi tới vùng biển xa lục địa thì càng có khả năng tìm được ma thú biển cấp cao.

Nguyệt Phi Nhan lẩm bẩm nói:

- Ta còn tưởng rằng ngươi có mục tiêu, thì ra là phải chậm rãi tìm nha.

Mục Lương mỉm cười, anh đã sắp xếp người thu thập tin tức về ma thú biển cao giai, chỉ là thu hoạch quá mức bé nhỏ.

…………..

Phố Buôn Bán, Cầm Phi Nhi ngẩng đầu nhìn các cửa hàng chỉnh tề ở xung quanh, cảm thán nói:

- Ông nội, thành Huyền Vũ thật sạch sẽ.

Hai ông cháu vừa tiến vào Phố Buôn Bán, chưa kịp tìm chỗ ở thì đã bị Phố Buôn Bán sầm uất thu hút.

- Đúng là sạch sẽ hơn những tòa thành khác một chút.

Già Lực Lỗ chậm rãi gật đầu.

Mặc dù trên mặt đất Phố Buôn Bán vẫn còn có chút rác rưởi nhưng lại không có vật ô uế, càng không có mùi hôi thối làm cho người ta buồn nôn.

Trước khi thành Huyền Vũ rời đi thành Tát Luận thì Phố Buôn Bán vẫn luôn trong tình trạng chật kín người, dù thùng rác có nhiều tới đâu thì chỉ một lúc là đã đầy, cho nên khó tránh khỏi có rác trên mặt đất.

Dù sao thì thành Huyền Vũ không đủ nhân viên và cũng không đủ tinh lực để tìm tất cả những người vứt rác bừa bãi, chỉ có thể tận lực kiềm chế loại hành vi này.

Cầm Phi Nhi nghiêm mặt nói:

- Ông nội, nơi này không phải là sạch sẽ một chút, mà là rất sạch sẽ, ta rất thích nơi này.

- Nếu thích thì chúng ta ở đây vài ngày.

Già Lực Lỗ ôn hòa nói.

Lão ngước mắt nhìn về phía trước, cuối con đường xuất hiện bốn, năm người mặc áo khoác màu vàng, bọn hắn đẩy hai chiếc xe nhỏ và bắt đầu dọn rác trên đường.

Có hai người trong nhóm phụ trách việc đổ toàn bộ rác rưởi trong các thùng rác vào xe nhỏ rồi đặt chúng nó trở lại vị trí cũ.

- Còn có cả người dọn dẹp rác rưởi, thật tốt quá!

Cầm Phi Nhi kinh ngạc nói.

Ở các tòa thành khác, cô không thấy có người chuyên dọn rác trên mặt đất, rác rưởi được chất thành từng lớp, mọi người qua lại giẫm đạp lâu ngày biến thành đường đi.

Đến khi không chịu nổi nữa thì mới như “quét tuyết trước cửa”, rác trước cửa nhà ai thì nhà nấy dọn dẹp, còn bình thường thì sẽ không có người chuyên làm việc này.

Già Lực Lỗ nhìn một hồi, nơi công nhân bảo vệ môi trường đi qua thì mặt đất trở nên rất sạch sẽ, ít nhất là không liếc mắt một cái sẽ thấy rác.

Lão cảm thấy rất kinh ngạc, đây là tòa thành như thế nào mà lại có những điều không hợp với lẽ thường như vậy, cái này càng khiến lão tò mò về thành Huyền Vũ hơn.

Ục ục ục ~~~

- Ông nội, ta ngửi được mùi thơm.

Mũi của Cầm Phi Nhi giật giật, cô ngửi được một hương thơm mê người khiến bụng nàng bất giác kêu to.

Già Lực Lỗ cười hòa ái, nói:

- Vậy chúng ta tìm một chút gì ăn trước đi.

- Ông nội, mùi thơm phát ra từ nơi đó, chúng ta qua bên kia đi!

Cầm Phi Nhi hào hứng chỉ về phía trước.

- Được.

Già Lực Lỗ cưng chiều gật đầu, trên lưng bao lớn bao nhỏ đi thẳng tới trước.

Hai người băng qua vài con phố, đi tới trước Trung tâm Huyền Vũ cao vút.

- Ông nội, tòa nhà này cao quá đi!

Cầm Phi Nhi kinh ngạc thốt lên, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Trung tâm Huyền Vũ.

Già Lực Lỗ cũng khiếp sợ không kém, đây là lần đầu tiên lão nhìn thấy một tòa nhà cao tới trăm mét, thật đúng là mở mang tầm mắt.

Cầm Phi Nhi hưng phấn hô to:

- Ông nội, chúng ta vào xem được không?

- Phi Nhi, người bình thường hẳn là không thể vào đó đâu.

Già Lực Lỗ kiên nhẫn nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận