Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 670: Bốn Người Kỳ Lạ, Ngọn Núi Phát Sáng

Giọng Ly Nguyệt nhẹ nhàng, ôn nhu nói:

- Huấn luyện đến bây giờ giảm xuống còn năm mươi chín người.

- Ừm, không tiếp tục kiên trì được thì đều đào thải hết.

Mục Lương chớp mắt.

Ly Nguyệt tiếp tục nói:

- Những người còn lại vẫn còn kiên trì, các loại bí dược cường hóa thân thể bị triệt để hấp thu, cũng có thể giữ lại một phần ba người.

- Ba tháng tập huấn vừa mới bắt đầu, thời gian còn lại đủ để cho bọn họ tiêu hóa bí dược cường hóa thân thể.

Mục Lương lạnh nhạt nói.

Người tham gia tập huấn đều được cho vay theo giai đoạn mua bí dược cường hóa thân thể, đồng thời bí dược cường hóa thân thể đã dùng phải cần một khoảng thời gian để hấp thu, kết hợp huấn luyện cũng có thể thúc đẩy quá trình hấp thu bí dược.

- Vâng.

Ly Nguyệt nghiêng đầu tựa ở trên vai Mục Lương, nhẹ nhàng lên tiếng.

- Ta có chuyện cần ngươi đi làm.

Mục Lương đưa tay ôm lấy hông nữ nhân.

- Ngươi nói đi.

Ly Nguyệt vểnh tai nghe.

- Có bốn người kỳ lạ tới Tam Tinh Lâu, cần ngươi đi giám sát bọn họ.

Mục Lương nói lại một lần tình huống ở Tam Tinh Lâu.

- Ta biết rồi, ta sẽ đi ngay bây giờ.

Ly Nguyệt thở dài trong lòng, thời gian ở bên Mục Lương càng ngày càng ít.

Cô có chút nhớ cuộc sống ở thành Thánh Dương trước kia, khi đó Rùa Đen còn rất nhỏ, cô có rất nhiều thời gian có thể ở chung với Mục Lương.

Thành Huyền Vũ càng ngày càng lớn mạnh, người ở cung điện và Trung Ương cũng càng ngày càng nhiều.

Mục Lương cũng càng ngày càng bận rộn, hoặc có lẽ mọi người đều muốn mở rộng thành Huyền Vũ mà vội vàng.

- Có tâm sự gì sao?

Mục Lương đưa tay sờ mặt nữ nhân.

- Không có.

Ánh mắt Ly Nguyệt lấp lóe, trên da thịt trắng nõn hiện lên một vệt ửng đỏ.

- Thật vậy không?

Anh cau mày lại, đầu càng ngày càng tới gần cô gái tóc bạc.

Bầu không khí giữa hai người trở nên khác thường.

- …

Ly Nguyệt trợn to đôi mắt màu bạc, cái đầu bị Mục Lương giữ, tim bắt đầu đập nhanh hơn.

Ưm ưm.

Mấy phút sau.

Ly Nguyệt đội nón an toàn lên, che khuất khuôn mặt phiếm hồng, chỉ để lộ một đôi mắt màu trắng bạc mang theo sương mù.

Cô rời phòng làm việc, ra khỏi Trung Ương, chạy về hướng Phố Buôn Bán.

………..

Đạp đạp đạp.

Ngoài vùng đất hoang vu, Đại An Ti dẫn theo một tiểu đội gồm tám người đang ở vùi đầu đi đường.

Vù vù.

Đám hộ vệ chạy hổn hà hổn hển, tốc độ trở nên chậm dần.

Bọn họ đi ra từ thành Sơn, vẫn luôn không ngừng chạy.

- Dừng lại nghỉ ngơi một lát đã.

Đại An Ti dừng bước lại, nếu cứ tiếp tục như thế, đám hộ vệ sẽ không tiếp tục kiên trì được nữa.

- Đại thống lĩnh, đến thành Hắc Thủy cần đi ít nhất hai ngày đêm không ngừng nghỉ.

Trưởng hộ vệ thở hổn hển nói:

- Đi qua lại phải mất bốn ngày, Thành chủ đại nhân có thể kiên trì lâu như vậy sao?

Thành Hắc Thủy cũng là thành lớn, hơn nữa còn là một tòa thành lớn gần thành Sơn nhất.

Thành chủ Hắc Thủy có thực lực ở cấp tám, nếu có hắn hỗ trợ còn có thể ngăn cản Hư Quỷ một đoạn thời gian.

Đại An Ti trầm mặc một lát, giọng kiên định nói:

- Có thể.

Trong miệng cô nói như vậy là muốn yên ổn lòng người, thực ra lòng cô đang rất hốt hoảng.

Phải biết rằng, trước khi cô rời đi, thể lực của Cầm Vũ cũng đã tiêu hao rất nhiều, với tình hình nàng như vậy. Thực sự còn có thể kiên trì được bốn ngày sao?

- Đại thống lĩnh, chúng ta đi đường, đi chậm cũng được, dù sao cũng còn hơn ngồi ở chỗ này.

Trưởng hộ vệ nghiêm túc nói.

- Đúng vậy, đại thống lĩnh, chúng ta tiếp tục đi đường.

Những hộ vệ khác liên tiếp mở miệng, lần lượt gượng chống người đứng dậy.

Trong lòng Đại An Ti cảm động, thở sâu đứng dậy, phất tay hô:

- Vậy cứ tiếp tục đi về phía trước.

- Vâng.

Đám hộ vệ đồng thanh đáp lại, từng bước một tiếp tục hướng phía trước đi.

Lúc này sắc trời đã u ám xuống, không bao lâu nữa, trời đất sẽ rơi vào một màu đen kịt.

Nửa giờ sau, trời hoàn toàn tối xầm.

Trên trường mâu từ trong tay hộ vệ lóe lên ánh sáng màu xanh.

Khôi giáp trên người Đại An Ti cũng sáng lên ánh sáng xanh, làm cho đám người có thể miễn cưỡng thấy rõ con đường phía trước.

Ban đêm đến, bọn họ đi đường cần càng thêm cẩn thận hơn.

Nếu không may mắn sẽ gặp phải hung thú đi ra kiếm ăn, chưa nói tới việc thể lực bị tiêu hao, tính mạng còn nguy hiểm nữa.

- Mọi người chú ý một chút.

Đại An Ti thấp giọng căn dặn một câu.

- Vâng.

Đám hộ vệ đồng thanh đáp lại.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Đại An Ti dừng bước lại, cau mày nói:

- Các ngươi có phát hiện hay không, từ khoảng thời gian một đống lửa trại trước, xung quanh không hề có âm thanh nào.

- Ta cũng phát hiện, quá an tĩnh rồi.

Trưởng hộ vệ nói với sắc mặt nghiêm túc.

- E là hung thú đều sợ chúng ta, không dám tới gần rồi.

Những hộ vệ khác lạc quan suy đoán nói.

- Chuyện này không thể nào lắm.

Đại An Ti lắc đầu, đêm muộn xung quanh an tĩnh tiếng côn trùng kêu vang đều nghe không được, chuyện này rất không bình thường.

Chín người nghỉ chân tại chỗ, yên lặng đợi nửa giờ, không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

- Tiếp tục đi đường.

Đại An Ti trầm giọng nói.

Cứ chờ như thế cũng không phải là cách, cũng không thể các loại nguy hiểm tìm tới cửa.

- Vâng.

Đám hộ vệ đồng thanh đáp lại, lần nữa giơ trường mâu đi qua nửa giờ.

Ở phía trước chợt có tia sáng xuất hiện, hấp dẫn sự chú ý của bọn họ.

- Đại thống lĩnh, phía trước có tia sáng.

Trưởng hộ vệ kinh ngạc và vui vẻ hô.

- Ta thấy được rồi.

Đôi mắt sắc lạnh của Đại An Ti cũng trợn to.

- Chúng ta qua xem một chút đi.

Trưởng hộ vệ đề nghị.

Cô gật đầu khuyên bảo:

- Ừm, nhưng phải chú ý an toàn.

Đám người tiếp tục hướng phía trước, cách tia sáng càng ngày càng gần, bọn họ cũng hiểu cái gì là nhìn núi làm ngựa chết.

Chờ bọn họ tới gần nguồn sáng, lúc đó đã là nửa giờ sau.

- Thật lớn.

Cô trừng lớn đôi mắt đẹp, ngẩng đầu nhìn khoảng ánh sáng ở chỗ cao, nhìn không ra đó là vật gì đang sáng lên.

- Rốt cuộc cái đó là gì vậy?

Sắc mặt của trưởng hộ vệ khó hiểu.

Sắc mặt Đại An Ti ngưng trọng, từ lúc nào mà nơi đây có ngọn núi vậy?.

Cô đã đi qua đường tới thành Hắc Thủy mấy lần, địa thế cũng không cao, không thể nào có một ngọn núi mới đúng.

- Đại thống lĩnh, chúng ta tới gần chút nữa xem một chút đi.

Trưởng hộ vệ đề nghị.

- Ừm, đi thôi.

Cô cất bước về phía trước, chậm rãi tới gần phía ánh sáng.

Lần này đám người lại đi hơn mười phút mới đi tới dưới 'Núi lớn-.

Chín người ngửa mặt lên, nhìn lên trên đỉnh núi ức vạn tinh quang.

- Đẹp quá.

Đại An Ti khẽ nhếch đôi môi trắng bệch.

- Đại thống lĩnh, trên vách núi đá trước mặt cũng có ánh sáng.

Hộ vệ phát hiện tình huống khác.

Cô ngưng mắt nhìn lại, đúng là ở trên vách núi đá thấy được chút tia sáng, từ đỉnh núi vẫn lan tràn đến mặt đất, ra lệnh:

- Ngươi đi nhìn xem.

- Vâng.

Hộ vệ lĩnh mệnh, giơ trường mâu cẩn thận đi về phía trước.

Hơn mười phút sau, sắc mặt của hắn hưng phấn, vội vã trở về.

Hộ vệ nói với giọng phấn khởi:

- Đại thống lĩnh, đó là cửa của một tòa thành, gọi là Thiên Môn Lâu.

- Trên đó có thành?

Đồng tử của cô phóng lớn.

- Không đúng, ta nhớ là đường đi thành Hắc Thủy không có núi, cũng không có thành lớn và bộ lạc mới đúng.

Trưởng hộ vệ nghi hoặc nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận