Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2284: Bây Giờ Chúng Ta Hối Hận, Trở Về Vương Quốc Huyền Vũ Còn Kịp Không?

Huyền Điểu cạn lời trong chốc lát, ngước mắt lên nhìn về phía tên người thú nói chuyện, lạnh nhạt nói:

- Ngươi tới nói cho ta biết, làm thế nào mà hình ảnh này lại là dãy núi Hoành Y được?

Cô từng đi qua dãy núi Hoành Y, cách vương thành một lộ trình khá xa, đây là một dãy núi hình thành từ sáu ngọn núi cao thấp khác nhau.

Người thú có cánh đi lên trước, vươn ngón tay đặt trên tấm da thú:

- Bệ hạ, nơi này là ngọn núi cao nhất Nham Sơn, nơi này là ngọn núi thấp nhất Khôn Ni.

- Rất tốt, ngươi không nói thì ta hoàn toàn không nhìn ra.

Huyền Điểu lạnh lùng liếc tên người thú kia.

- Bệ hạ, bản lĩnh hội họa của ta có hạn, chỉ có thể vẽ thành như vậy thôi, ta đã cố gắng hết sức rồi.

Tên người thú có cánh giơ tay gãi đầu, ngây ngô cười

- Cộp cộp cộp ~~~

- Mới sáng sớm, Thú Vương bệ hạ phát giận chuyện gì thế?

Một giọng nói âm u và lạnh lẽo vang lên, Thống Lĩnh Độc Xà đi vào điện đá.

- Thống Lĩnh Độc Xà.

Người thú có cánh vội vã cung kính hành lễ.

Huyền Điểu thấy Thống Lĩnh Độc Xà tiến đến, thở phào nhẹ nhõm nói:

- Ngươi tới thật đúng lúc, đến xem phần bản đồ Dãy Núi Hoành Y này đi.

Thống Lĩnh Độc Xà nghe vậy bước tới, đi đến trước mặt Huyền Điểu, rồi nhìn đồ án trên da thú, hơi nhướng mày, không hiểu hỏi:

- Tranh này chính là Dãy Núi Hoành Y à?

Huyền Điểu nhức đầu nói:

- Nếu đưa bản đồ này cho Mục Lương xem, ngươi cảm thấy ngài ấy sẽ hài lòng không?

- Đại khái là trong mơ cũng không thể nào.

Thống Lĩnh Độc Xà thè ra đầu lưỡi màu đỏ.

Huyền Điểu thở dài, cuộn bản đồ da thú lại rồi nhét vào hộc bàn.

Người thú có cánh không khỏi rụt cổ lại, thức thời câm miệng không nói lời nào.

- Đi ra ngoài đi.

Huyền Điểu nhức đầu xua tay.

Thống Lĩnh Độc Xà đề nghị:

- Theo ý kiến của ta, những chuyện tỉ mỉ như vẽ bản đồ này nên để nhân loại đi làm mới tốt, người thú chúng ta thường đại ý và bỏ qua các chi tiết.

- Ừm, ta nhận đồng điểm ấy.

Huyền Điểu chậm rãi gật đầu.

Cô nhìn da thú chất thành núi trước mặt, cảm thán:

- Nhưng không còn kịp nữa rồi, đống bản đồ này không thể dùng được.

Thống Lĩnh Độc Xà cầm lấy một cuộn da thú khác, đây là một phần bản đồ về khu vực khác ở vương quốc Người Thú, vẫn là tranh vẽ như gà bới khiến người ta xem không hiểu, im lặng buông da thú xuống, thè lưỡi hỏi:

- Khi nào thì người của vương quốc Huyền Vũ tới?

- Hôm nay.

Huyền Điểu giơ tay xoa xoa huyệt thái dương.

Thống Lĩnh Độc Xà kinh ngạc hỏi:

- Nhanh như vậy sao? Không phải hai ngày trước bọn hắn vừa mới lên đường à?

Huyền Điểu trầm giọng nói:

- Sáng nay, ta vừa nhận được cuộc gọi thông qua Trùng Cộng Hưởng, bảo rằng hôm nay phi thuyền sẽ đến Vương Thành.

- Nhanh như vậy, bọn hắn làm bằng cách nào?

Đồng tử của Thống Lĩnh Độc Xà co rụt lại.

- Ta cũng không rõ ràng lắm, lấy tốc độ của phi thuyền, nhanh nhất cũng phải mất bảy hay tám ngày mới đúng.

Huyền Điểu khó hiểu lắc đầu.

Đuôi của Thống Lĩnh Độc Xà vỗ trên mặt đất, lo lắng nói:

- Vậy phải làm sao bây giờ?

- Hết cách rồi, chờ Mục Lương đến rồi tính sau.

Huyền Điểu thở dài, đứng lên đi ra bên ngoài.

Thống Lĩnh Độc Xà đi theo, miếng vảy trên đuôi ma sát trên mặt đất phát ra tiếng xào xạc.

Hai người rời đi điện đá, đi về phía quảng trường giữa vương thành, chuẩn bị nghênh tiếp Mục Lương.

- Bệ hạ, hiện tại đi đón có sớm quá không?

Đám người Thống Lĩnh Đầu Trâu đi tới từ một nơi cách đó không xa.

Kể từ khi biết Huyền Điểu đột phá, bọn hắn đã không còn có ý kiến gì về việc cô trở thành Thú Vương mới, đặc biệt chỗ dựa sau lưng cô là vương quốc Huyền Vũ, có thành kiến gì thì cũng chỉ có thể ngậm miệng lại.

Huyền Điểu lạnh nhạt nói:

- Để phòng ngừa thôi.

Thống Lĩnh Đầu Chó cụp tai xuống, không ngờ đồng bạn ngày xưa bây giờ lại trở thành người lãnh đạo của mình.

Thống Lĩnh Đầu Hổ khoanh hai tay trước người, trầm mặt nhìn về phía trước.

- Phải đợi bao lâu nữa.... Hử!?

Hắn còn chưa nói hết câu thì gió chợt nổi lên, không gian trên đầu xảy ra biến hóa.

- Có chuyện gì vậy?

Mọi người ngước mắt nhìn lên.

Ngay sau đó, một chiếc phi thuyền vận chuyển khổng lồ bỗng nhiên xông vào trong tầm mắt mọi người, loại cảm giác này giống như một tấm giấy trắng đột nhiên bị chấm giọt mực.

Đôi mắt của Thống Lĩnh Đầu Hổ trợn to, há to miệng đến mức có thể nhét vừa một nắm tay.

- Tới rồi.

Con ngươi của Huyền Điểu co rụt, nàng nhìn chăm chú vào phi thuyền khổng lồ dần dần giảm độ cao.

- Sao, sao, sao nó lại đột nhiên xuất hiện ở đây?

Thống Lĩnh Đầu Trâu lắp bắp hỏi.

- Ong ong ong ~

Trên phi thuyền vận chuyển, tua-bin quạt gió quay chậm lại, cho đến khi phi thuyền vận chuyển vững vàng hạ cánh trên quảng trường.

Cửa khoang thuyền từ từ mở ra, các người thú đều ngừng thở.

- Cộp cộp cộp ~~~

- Nơi này chính là vương quốc Người Thú à, tại sao lại có mùi thối thế?

Một giọng nữ mang theo sự ghét bỏ vang lên, đám người Mục Lương đi ra buồng nhỏ trên tàu.

Mễ Nặc che mũi, đôi mắt màu xanh lam ngắm nhìn bốn phía.

- Đúng là mùi nơi này không tốt cho lắm.

Mễ Á gật đầu nhận đồng.

Ngải Lỵ Na phụ họa:

- Ừm, ta cũng cảm thấy như vậy.

-...

Đám người Thống Lĩnh Đầu Hổ đen mặt.

Thống Lĩnh Đầu Trâu nghi ngờ hỏi:

- Thật sự rất thối sao?

Thống Lĩnh Đầu Chó giơ tay lên che mặt, nói:

- Nếu như ngươi từng đi qua vương quốc Huyền Vũ thì sẽ lý giải vì sao các cô ấy lại nói như vậy.

- Vậy sau này ta sẽ tranh thủ đến đó chơi.

Thống Lĩnh Đầu Trâu hàm hậu đáp.

- Bệ hạ.

Huyền Điểu nghênh đón, giơ tay hành lễ với Mục Lương.

Anh bình tĩnh gật đầu, bình thản hỏi:

- Ừm, đã quen với việc trở thành quốc vương chưa?

- Vẫn tốt.

Huyền Điểu khẽ gật đầu.

- Gặp qua Huyền Vũ bệ hạ.

Thống Lĩnh Đầu Trâu và những người khác chỉnh tề cung kính hành lễ.

Mục Lương hơi nhướng mày:

- Huyền Vũ bệ hạ?

- Đây là tôn xưng đối với bệ hạ.

Huyền Điểu giải thích.

- Được rồi.

Mục Lương chậm rãi gật đầu.

- Cái tên này thật là dễ nghe.

Mễ Nặc nhỏ giọng nói.

Huyền Điểu cung kính hỏi:

- Bệ hạ có muốn nghỉ ngơi trước không?

- Không vội, trước tiên sắp xếp chỗ ở cho mọi người đi.

Mục Lương nói rồi nhìn về phía sau.

Địch Tư, Tiểu Hòa và những người khác đã lục tục đi ra khoang thuyền, tò mò ngắm nhìn hoàn cảnh xung quanh và các người thú.

Huyền Điểu nghiêm mặt nói:

- Nơi ở đã chuẩn bị xong rồi, ta sẽ phân phó thuộc hạ sắp xếp nơi cho các đại nhân nghỉ ngơi.

- Ngươi mang ta đi dạo xung quanh một chút.

Mục Lương bình thản nói.

- Vâng!

Thống Lĩnh Huyền Điểu lên tiếng.

Đám người rời đi quảng trường, đi vào sâu trong vương thành, nơi đó có một loạt phòng ốc mới xây.

Khi Mục Lương nhìn thấy những ngôi nhà đá kia, không khỏi cạn lời một hồi.

Nhà đá rất lớn, tất cả đều do từng cục đá bất quy tắc chồng chất lên nhau mà thành, bộ phận thừa trọng làm bằng gỗ, cho người ta một loại cảm giác không an toàn.

Nhà đá rất lớn, có thể chứa cùng lúc mười mấy người, có điều bố trí vô cùng thô ráp và đơn sơ.

Tiểu Hòa tiểu nhỏ giọng hỏi:

- Bây giờ chúng ta hối hận, trở về vương quốc Huyền Vũ còn kịp không?

- Ở chỗ này, tối ngủ không dám nhắm mắt lại đâu.

Mễ Nặc nói thầm một câu.

Đám người Thống Lĩnh Đầu Trâu có chút xấu hổ, chẳng lẽ những ngôi nhà đá này thật sự rất xấu sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận