Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1429: Tham Gia Tiệc Tối



Nguyệt Thấm Di cũng không khách khí, đưa tay ra giữ chặt tay cô gái tai hồ ly, sau đó từng bước đi lên thùng xe.

- Tránh ra.

Cô quay đầu lại nhìn về phía đám kỵ sĩ đang ngây ngốc, sững sờ, đôi mắt đẹp lần thứ hai lạnh lùng xuống.

- Đại ma pháp sư, này...

Kỵ sĩ lớn tuổi vẫn muốn phản kháng.

- Đừng tưởng rằng các ngươi là người bên cạnh Kỵ Sĩ Trưởng thì ta không dám giết các ngươi.

Mắt Nguyệt Thấm Di lộ sát ý.

Cô ngạo nghễ nói:

- Các ngươi có tin không, dù ta giết các ngươi, Kỵ Sĩ Trưởng cũng không dám gây chuyện với ta.

Bọn kỵ sĩ liếc nhau, sắc mặt âm trầm, từ từ tránh đường.

- Vào thành.

Âm thanh của Mục Lương lần thứ hai vang lên.

- Vâng.

Ngải Lỵ Na thu hồi phi đao, bầy Sói Mặt Trăng bắt đầu chạy.

Trong xe, Ly Nguyệt lạnh lùng nói:

- Nên cho bầy Sói Mặt Trăng một ngụm ăn luôn bọn họ.

Mục Lương vỗ tay cô gái tóc bạch kim, trấn an:

- Đừng nóng nảy, chờ quốc vương Hải Đinh cho chúng ta một câu trả lời thuyết phục, nếu không thể làm ta vừa lòng, ngươi lại đi xử lý bọn họ.

Những chuyện kiểu như ám sát này, chính là sở trường của thành Huyền Vũ bọn họ.

-...

Nguyệt Thấm Di chớp chớp con ngươi màu thủy lam, âm thầm thắp nến cầu nguyện cho đám kỵ sĩ kia.

Cô cười khổ nói:

- Cũng vì ta sợ sẽ xảy ra loại chuyện này, cho nên mới tự mình đi đón các ngươi, không nghĩ tới vẫn xảy ra.

Mục Lương không thèm để ý cười cười, rồi ôn hoà nói:

- Vương Quốc Hải Đinh, còn loạn hơn ta tưởng tượng.

- Ừm, nơi này vẫn luôn loạn như thế.

Nguyệt Thấm Di gật đầu đồng ý.

Anh bình thản hỏi:

- Có thể nói cho ta nghe xem, rút cuộc quốc vương Hải Đinh có ý tưởng thiết lập quan hệ hợp tác với thành Huyền Vũ chúng ta không?

Nguyệt Thấm Di nhún vai, tiếc nuối nói:

- Nói thực ra, ta cũng không biết quốc vương đang nghĩ như thế nào, lão không nói cho ta nghe, nhưng có lẽ Bạch Sương biết.

Người trước mắt có thể là chồng tương lai của em gái cô, vì vậy nếu có thể hỗ trợ, cô nhất định sẽ giúp.

- Vậy thật tiếc nuối.

Mục Lương cảm thán một tiếng, chỉ còn cách tự mình mặt đối mặt đàm phán với quốc vương Hải Đinh.

- Đúng vậy.

…….

Bầy Sói Mặt Trăng kéo xe chạy như bay trên đường chính của thành Tát Luận, người đi đường vội vàng né tránh.

Ly Nguyệt nhìn về phía đám người nhốn nháo ngoài cửa sổ xe, nhẹ giọng nói:

- Người còn nhiều hơn ta tưởng tượng.

Nguyệt Thấm Di lộ vẻ mặt nhớ lại, nhớ tới lần đầu tiên khi đi vào hoàng cung Hải Đinh, cô cũng cảm thấy rất không quen.

Ly Nguyệt nghiêng đầu nhìn về phía Mục Lương, ôn nhu nói:

- Nếu thành Huyền Vũ có nhiều người như vậy, chúng ta sẽ không đau đầu chuyện tìm người để lấp đầy vị trí còn trống.

- Vậy trói tất cả bọn họ lại rồi mang về thành Huyền Vũ đi.

Mục Lương nói đùa.

Trong mắt Hồ Tiên có ý cười, nhưng lời nói lại rất nghiêm trang:

- Cũng có thể, tốt nhất là trói lúc bọn họ đang ngủ.

- Mọi người nói thật sao?

Nguyệt Thấm Di sửng sốt.

Hồ Tiên cười khanh khách:

- Đương nhiên không phải.

Nguyệt Thấm Di khẽ giật khoé miệng, quả nhiên cô vẫn rất đơn thuần.

Anh nghĩ một chút rồi ôn hoà hỏi:

- A, nói cho ta nghe chuyện xóm nghèo của thành Tát Luận đi.

- Ngươi cảm thấy hứng thú với xóm nghèo?

Nguyệt Thấm Di kinh ngạc hỏi.

Mục Lương bình tĩnh nói:

- Bọn họ không có đồ ăn, không có tiền, nhưng chỉ cần tới thành Huyền Vũ, nhất định sẽ tìm được công việc, còn có đồ ăn và nhà ở nữa.

Người chịu cố gắng, chỉ cần có được cơ hội, rất nhanh sẽ đứng lên.

- Nghe thật mê người.

Nguyệt Thấm Di có chút đăm chiêu gật đầu.

Cô sắp xếp lại suy nghĩ một chút rồi nói những hiểu biết của mình về xóm nghèo:

- Khu vực sinh sống của dân nghèo rất nhỏ, nơi này chỉ có hai, ba khu buôn bán lớn, nhưng lại có hơn chục ngàn người sinh sống, vì vậy ở khu đó, có đủ loại người, kẻ lưu vong, trộm cắp, lừa đảo...

Ly Nguyệt thấp giọng nói:

- Dựa theo những lời chị Thấm Di nói, chỉ sợ có rất ít người tốt trong xóm nghèo.

Mục Lương lắc đầu, nhẹ giọng nói:

- Đúng là có những người tàn ác, nhưng đa phần bọn họ đều là dân nghèo, chỉ cần là người còn đạo đức, còn giữ được điểm mấu chốt, chúng ta sẽ cho bọn họ một cơ hội.

Nhưng càng nhiều là những người không chịu nổi các loại sưu cao thuế nặng, cuối cùng không còn cách nào khác mới phải trở thành dân nghèo.

Nguyệt Thấm Di trong trẻo nói:

- Vẫn có rất nhiều người bị truy nã cũng tới xóm nghèo.

Mục Lương chậm rãi gật đầu, lạnh nhạt nói:

- Ừm, ta sẽ cân nhắc về phương thức chọn lựa.

Anh phải đợi kết quả điều tra của Tuyết Cơ, nếu người trong xóm nghèo, thật sự như những gì Nguyệt Thấm Di nói, vậy anh cần suy nghĩ thật kỹ về phương thức loại bỏ những kẻ bất trị kia.

Dù thành Huyền Vũ đang rất thiếu người, nhưng không thể nhận về những người có phẩm chất xấu xa như vậy, anh cũng không muốn làm cho bầu không khí của thành mình bị ô nhiễm.

Công việc cải tạo bọn họ sẽ tốn rất nhiều thời gian và công sức, thà không có người còn hơn.

- Ngươi có thể suy nghĩ về những nô lệ.

Đột nhiên Nguyệt Thấm Di nói.

- Ngươi vừa nói gì?

Hồ Tiên lộ mặt kinh ngạc.

Nguyệt Thấm Di giải thích:

- Ở thành Tát Luận có một chợ bán nô lệ, nói đó chuyên môn buôn bán nô lệ, giá nô lệ bình thường rất rẻ, dù mua tới vài ngàn người cũng không tốn bao nhiêu kim tệ và tinh thạch ma thú.

- Có loại tình huống này ư?

Ly Nguyệt nhăn mày.

Mục Lương nhíu mày, thấp giọng nói:

- Nô lệ, giống tình huống của thành Bách Lý.

- Ừm, nhưng ở vương quốc Hải Đinh, chợ Nô Lệ phát triển mạnh mẽ hơn nhiều, nô lệ bình thường có giá rất rẻ, chỉ có loại nô lệ với dáng người to lớn, có thực lực nhất định mới đắt giá hơn một chút.

Nguyệt Thấm Di gật đầu nói:

- Còn có những loại nô lệ đặc thù, giá cả cực kỳ đắt đỏ.

Cô đã được đọc cuốn mạo hiểm du ký do Ngải Lỵ Na viết, cũng biết chuyện của Thành Bách Lý, cũng biết cô hầu gái nhỏ Ba Phù xuất thân từ Thành Bách Lý.

- Nô lệ đặc biệt?

Mục Lương cảm thấy hứng thú hỏi.

Nguyệt Di gật đầu nói:

- Ví dụ như Hải Yêu, Tinh Linh, bởi vì bọn họ cực kỳ hiếm thấy, cho nên giá rất đắt.

- Ngày mai chúng ta nên tới chợ Nô Lệ xem sao.

Mục Lương có chút đăm chiêu nói.

Ngao ngao ngao…

Sói Mặt Trăng rít gào, chúng đã kéo xe ngựa đến gần hoàng cung.

- Sắp tới rồi.

Nguyệt Thấm Di nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, lên tiếng nhắc nhở.

............

Phía trước tường vây của hoàng cung, đàn Sói Mặt Trăng giảm dần tốc độ, sau đó chúng lại một lần nữa bị kỵ sĩ thủ vệ ngăn ở bên ngoài.

Ken két…

Cửa thùng xe mở ra, Nguyệt Thấm Di bước ra với vẻ mặt rạng rỡ.

Cô lạnh lùng nói:

- Đây là khách quý tới từ thành Huyền Vũ, quốc vương bệ hạ đã mời bọn họ tới tham gia tiệc tối trong hoàng cung.

Bọn kỵ sĩ liếc nhau, sau đó yên lặng tránh ra hai bên, bọn họ cũng biết chuyện đêm nay hoàng cung có tiệc tối. Gần như vậy, sao có thể giả bộ không biết.

Đàn sói kéo xe từ từ đi qua cổng lớn.

Nguyệt Thấm Di chỉ đường, đàn sói kéo xe dừng lại ở một khoảng đất trống.

Đạp đạp đạp...

Nguyệt Thấm Di bước từ trên xe xuống, từ rất xa cô đã nhìn thấy Bạch Sương và một thiếu niên dẫn theo một đám người bước nhanh tới.

- Đại nhân Mục Lương.

Bạch Sương vẫy vẫy, sau đó cô đưa tay túm lấy váy, vội vàng chạy tới.

Bạn cần đăng nhập để bình luận