Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ - Chương 3462: Vậy nếu không nhưng gọi nãi nãi ? (1 càng ). (length: 7869)

Nguyệt Thấm Lam gõ cửa thư phòng, mấy hơi thở sau bên trong vẫn rất tĩnh lặng, không có âm thanh nào vọng ra.
"Không có ở đây sao?"
Nàng chớp đôi mắt màu xanh nước biển.
Nghe thấy tiếng động, Thanh Vụ đi tới, khéo léo nói: "Vương Hậu nương nương, Tiên Đế đại nhân ở phòng làm việc ạ."
"Đi phòng làm việc bận gì sao?"
Nguyệt Thấm Lam nghi hoặc hỏi.
Thanh Vụ không chắc chắn nói: "Hình như là chế tạo đồ đựng gì đó, dùng để chứa đựng sinh mệnh Tiên Nguyên."
Nguyệt Thấm Lam như có điều suy nghĩ gật đầu, Mục Lương từng nhắc với nàng chuyện này, là để chuẩn bị trước cho việc tiến hóa Tiên Nguyên Thế Giới Thụ.
"Ta biết rồi, vậy khi nào thì bắt đầu bận vậy?"
Nàng thuận miệng hỏi.
"Hôm qua từ đêm khuya ạ."
Thanh Vụ khéo léo nói.
Nguyệt Thấm Lam khẽ tự nhủ: "Hôm qua, theo lịch trình, chắc là Ly Nguyệt và hắn rồi."
Ly Nguyệt từ Thiên Điện đi ra, vừa ngẩng đầu thì chạm ánh mắt với Nguyệt Thấm Lam.
Nguyệt Thấm Lam nhìn sắc mặt đỏ ửng của nàng, trong lòng nhất thời hiểu rõ.
"Sao vậy?"
Ly Nguyệt nghi hoặc hỏi.
"Ta đến tìm Mục Lương."
Nguyệt Thấm Lam thuận miệng nói.
Ly Nguyệt khẽ nói: "Hắn làm xong việc tối qua liền đi phòng làm việc, chắc là còn chưa xong việc nên chưa ra đâu."
"Vậy à, hắn tối qua bận gì vậy?"
Nguyệt Thấm Lam đáy mắt thoáng hiện lên vẻ tinh nghịch.
Ly Nguyệt đối diện với đôi mắt đẹp của nàng, vành tai đỏ lên một cách không rõ ràng, ngữ khí trấn định nói: "Xử lý văn kiện ấy mà..."
Nguyệt Thấm Lam tỏ vẻ ngầm hiểu, nhã nhặn nói: "Không biết khi nào Mục Lương làm xong, ta còn có việc muốn bàn với hắn."
"Chuyện gì?"
Ly Nguyệt hỏi.
Nguyệt Thấm Lam nhã nhặn nói: "Chuyện đấu giá hội lần tới, hội trường Sơn Hải hơi nhỏ, cần xây dựng thêm một cái nữa."
Ly Nguyệt chậm rãi gật đầu, khẽ nói: "Vậy phải xây thêm thôi, lần đấu giá hội sau chắc chắn sẽ có nhiều tân khách đến hơn."
Nguyệt Thấm Lam nói giọng trong trẻo: "Đợi hắn làm xong rồi tính, còn phải cho Hi Nguyệt tiến hành lần trị liệu cuối cùng."
Ly Nguyệt kinh ngạc nói: "Tiền bối Hi Nguyệt chữa thêm lần nữa là có thể khỏi rồi sao?"
"Đúng vậy."
Nguyệt Thấm Lam gật đầu.
"Tiên Đế đâu?"
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên, Hi Nguyệt xuất hiện trước mặt hai người. Ly Nguyệt môi hồng mấp máy, một giây trước vẫn còn đang bàn luận về nàng, giây sau người đã xuất hiện. Nàng khẽ nói: "Mục Lương vẫn ở phòng làm việc, tiền bối có chuyện gì ạ?"
"Cần tiến hành lần trị liệu cuối cùng."
Hi Nguyệt kiệm lời nói. Nguyệt Thấm Lam mỉm cười nói: "Tiền bối đừng nóng vội, cứ đợi hắn làm xong đã."
Hi Nguyệt liếc hai người một cái, thản nhiên nói: "Các ngươi là nữ nhân của hắn, không cần gọi ta tiền bối."
"Vậy gọi là gì?"
Con ngươi màu bạc của Ly Nguyệt hơi lóe lên.
"Gọi tỷ."
Hi Nguyệt lạnh nhạt nói. "..."
Ly Nguyệt do dự nói: "Tiền bối, gọi tỷ hình như không thích hợp lắm ạ?"
"Vậy hay là gọi nãi nãi?"
Hi Nguyệt híp mắt một cái.
"Vậy vẫn nên gọi tỷ đi."
Ly Nguyệt bĩu môi.
Nàng không dám gọi Hi Nguyệt là nãi nãi, tuy rằng tuổi của nàng ta có thể làm tổ tông của nàng.
Nguyệt Thấm Lam lộ vẻ buồn cười, gọi Hi Nguyệt là tỷ, vậy Mục Lương chẳng phải thành em rể của nàng sao?
"Có chuyện gì sao?"
Hi Nguyệt nhìn về phía nàng.
Nguyệt Thấm Lam mỉm cười gật đầu: "Tốt quá ạ."
"Ừ, rất tốt."
Hi Nguyệt hài lòng, xoay người bước đi. Ly Nguyệt và Nguyệt Thấm Lam nhìn nhau.
Ly Nguyệt nhỏ giọng nói: "Nói ra thì ba người chúng ta cũng có duyên, tên đều có chữ Nguyệt."
"Vậy à."
Nguyệt Thấm Lam bĩu môi.
Hai người lần thứ hai liếc nhau, trên mặt đều lộ ra vẻ im lặng.
"Ta đi trước đây."
Ly Nguyệt bỏ lại một câu rồi nhanh chóng rời đi.
"..."
Nguyệt Thấm Lam môi giật giật, bỗng nhiên có thêm một vị tỷ tỷ là cường giả Tiên cảnh, nghe cũng không tệ. Đến chạng vạng, Mục Lương mới từ phòng làm việc đi ra.
"Tiên Đế đại nhân làm xong rồi."
Các thị nữ như Ba Phù cung kính hành lễ.
"Ừ, các ngươi ăn bữa tối chưa?"
Mục Lương ôn hòa hỏi. Ba Phù giọng trong trẻo nói: "Các nương nương đều ăn no rồi ạ."
"Tốt, bảo Vương Hậu đến thư phòng tìm ta."
Mục Lương gật đầu, bước về phía thư phòng.
"Vâng."
Ba Phù ngoan ngoãn gật đầu.
Không lâu sau, Nguyệt Thấm Lam gõ cửa thư phòng.
Nguyệt Thấm Lam đẩy cửa bước vào, nhìn Mục Lương, dịu dàng nói: "Tìm ta có chuyện gì?"
Mục Lương lấy ra mười mấy bình ngọc, giọng ôn nhu nói: "Trong này đựng sinh mệnh Tiên Nguyên, đủ cho các nàng dùng thêm ba năm nữa."
Hai ngày này hắn bận rộn, nhờ Linh Nhi giúp ngưng tụ sinh mệnh Tiên Nguyên rồi cất trong bình ngọc đã được xử lý, đủ cho các nàng trong cung dùng trong mấy năm. Khi Tiên Nguyên Thế Giới Thụ bắt đầu tiến hóa, Mục Lương và Linh Nhi sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, không ai có thể ngưng tụ được sinh mệnh Tiên Nguyên nữa.
Sinh mệnh Tiên Nguyên rất đặc biệt, châu báu phú năng không thể sao chép được, trừ khi khiến châu báu thú cũng tiến hóa đến cấp 16. . .
Hiện tại điểm tiến hóa không đủ dùng, Mục Lương tạm thời chưa muốn dùng cho châu báu thú, trước tiên sẽ cho Tiên Nguyên Thế Giới Thụ và tiên Huyền Vũ tiến hóa lên cấp 17 đã. Mục Lương dự định để Tiên Nguyên Thế Giới Thụ và tiên Huyền Vũ đều tiến hóa đến cấp 17 rồi mới nghĩ đến việc để thuần dưỡng thú và thuần dưỡng thực tiến hóa.
Nguyệt Thấm Lam nhận lấy bình ngọc, nhã nhặn nói: "Ta biết rồi, ngươi định khi nào bế quan?"
"Năm ngày sau."
Mục Lương nghiêm mặt nói.
Nguyệt Thấm Lam ánh mắt lóe lên, gật đầu nói: "Tốt."
Mục Lương tiếp lời: "Trong năm ngày này ta sẽ tích trữ thêm nhiều sinh mệnh Tiên Nguyên, phòng khi có tình huống bất ngờ."
"Ngươi còn phải để lại một ít sinh mệnh Tiên Nguyên, chữa trị tổn thương thần hồn cho Hi Nguyệt tỷ nữa."
Nguyệt Thấm Lam nhắc nhở.
"Ta biết, sẽ chữa thương cho nàng trước, phần sinh mệnh Tiên Nguyên còn lại đều sẽ giữ lại."
Mục Lương gật đầu. Hắn nghĩ ra điều gì đó, ngước mắt kinh ngạc hỏi: "Đều gọi Hi Nguyệt là tỷ rồi, quan hệ tốt vậy sao?"
Nguyệt Thấm Lam dở khóc dở cười, giải thích: "Nàng bắt gọi như vậy."
"Cũng tốt, sau này đều là người một nhà."
Mục Lương mỉm cười gật đầu.
"Đúng vậy."
Nguyệt Thấm Lam nhã nhặn gật đầu.
Mục Lương lại lấy ra mấy bình ngọc mới, giọng bình thản nói: "Trong này là bí dược huyết dịch, cho Sibeqi."
Nguyệt Thấm Lam nghi hoặc hỏi: "Vậy ngươi đưa ta làm gì?"
Mục Lương ôn nhu giải thích: "Để nàng giúp ngươi bảo quản thôi, đợi mấy tháng nữa mới cho nàng, giờ đưa nàng luôn, ta sợ nàng không kìm được mà uống hết."
Nguyệt Thấm Lam nhớ đến tính tình của Sibeqi, không khỏi buồn cười nói: "Cũng có thể lắm."
0. 1 Mục Lương giọng trong trẻo nói: "Đúng không, nên là ngươi giữ trước giúp nàng, ba tháng nữa thì đưa một bình, sau đó cứ cách bốn tháng thì đưa một bình."
Hắn luyện chế mười hai bình bí dược huyết dịch, đủ cho Sibeqi dùng trong mấy năm, còn cố ý giảm tiên lực trong máu xuống mức thấp nhất, sau khi Sibeqi dùng không có nguy hại gì, có thể đảm bảo an toàn.
Nguyệt Thấm Lam nhã nhặn nói: "Không thành vấn đề, cứ giao cho ta, ta sẽ thay ngươi đốc thúc nàng."
"Tính tình của nàng vẫn là trẻ con, tuy đã là người làm mẹ, nhưng chỉ cần nàng vui vẻ là được."
Mục Lương giọng ôn nhu nói. Nguyệt Thấm Lam giọng trong trẻo nói: "Vẫn còn trẻ."
"Còn một chuyện nữa, mỗi ngày ta sẽ để mọi người đột phá thêm một lần, mọi người đều chuẩn bị sẵn sàng nhé."
Mục Lương nhắc nhở. Nguyệt Thấm Lam đã biết chuyện này, nghe vậy cũng chỉ gật đầu đáp ứng.
Ps: « 1 chương »: Đang viết chương 2. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận