Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1241: Tại Sao Mắc Như Vậy?



Bọn họ đều là không cẩn thận bị cuốn vào kênh Sương Mù, tất cả mọi người chật vật lắm mới xuyên qua được kênh Sương Mù, tại sao còn có người khác tới được đây?

- Chúng ta cũng không biết, cô ấy đã nói như vậy.

Hồ Tiên đổ thêm dầu vào lửa nói.

- Tiểu thư Hồ Tiên, có thể đối phương là kẻ lừa đảo, các ngươi đừng bị lừa.

Mậu Đạt lo lắng nói. Nếu thực sự có người tới đây trước bọn họ, vậy bọn họ làm sao còn lừa dối người ở địa phương này được? Làm sao còn có thể lừa ăn lừa uống rồi lừa tiền đây?

- Đúng vậy, cứ để cho chúng ta gặp mặt người đó một lần, có lẽ chúng ta có thể vạch trần đối phương.

Tròng mắt Đại Tề chuyển động, hắn nghĩ chỉ còn cách đó mới ổn thoả.

- Ha, có thể.

Trong mắt Hồ Tiên hiện lên một tia giảo hoạt.

Cô còn chưa tiết lộ nhiều thông tin, ngay cả tên tuổi của người đó cũng chưa nói, vậy mà những người này đã khẳng định Bạch Sương là kẻ lừa đảo. Chuyện này thật sự càng ngày càng thú vị nha.

- Hiện tại có thể chứ?

Mậu Đạt vội vàng lắc đầu nói.

- Hiện tại không được, buổi tối ta dẫn người tới đón các ngươi, vừa vặn cũng để các ngươi gặp thành chủ đại nhân của chúng ta một lần.

Hồ Tiên cười yếu ớt còn có chút tự đắc muốn cho Mục Lương cũng nhìn mấy người này một lần

Cô đang cực kỳ mong chờ được chứng kiến cảnh tượng Bạch Sương và những người này gặp mặt.

- Được, vậy chờ tới buổi tối.

Mậu Đạt nghĩ một lát rồi gật đầu. Bọn họ cũng muốn thám thính một chút tình báo của bên này.

- Vậy không quấy rầy các ngươi nghỉ ngơi nữa.

Hồ Tiên xoay người bước đi.

Cô đã chịu không nổi mùi hôi từ những người này, đang quen hít thở bầu không khí trong lành, đột nhiên ngửi được một thứ mùi hôi thối nồng nặc, không ngay lập tức xoay người rời đi đã là cực kỳ lễ phép rồi.

- Chờ đã…

Mậu Đạt vươn tay ra, muốn giữ cô lại thêm chút nữa.

- Hừ!

Tiểu Bội nhìn thấy sự mờ ám của mấy người Mậu Đạt, không nhịn được lập tức bĩu môi. Không nhìn lại bản thân mình xem, cũng muốn con cóc mà đòi ăn thiên nga thịt.

Trong Tam Tinh Lâu vẫn còn một vài khách nhân ở lại. Vào sáng sớm có rất nhiều khách nhân ra ngoài ăn bữa sáng.

Những vị khách này đều ghét bỏ, vòng qua đám người Mậu Đạt rồi rời đi. Khi vừa bước ra khỏi Tam Tinh Lâu, mấy người đó bắt đầu ồn ào nói.

- Khủng khiếp thật.

- Đúng vậy, phỏng chừng đã một hai tháng không tắm rửa rồi.

- Đi một chút, quá thối, mùi đó kinh khủng tới mức, dạ dày ta nôn nan, chẳng còn hứng thú ăn uống nữa.

Thực lực của mấy người Mậu Đạt, Đại Tề cũng không kém, nhiều ít cũng có thể nghe được một ít thanh âm.

Mấy người bọn họ đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều cảm thấy xấu hổ.

- Thực sự thối như vậy?

Sau khi Mậu Đạt nhớ lại một ít động tác của Hồ Tiên, lúc này hắn mới hiểu được vì sao đối phương cứ liên tục lui về phía sau như vậy.

- Đội trưởng, ngươi tự mình ngửi xem sẽ biết.

Đại Tề kéo cổ áo mình lên ngửi ngửi.

- Ta không tin…

Mậu Đạt cũng thử ngửi.

- Buồn nôn...

Mấy người đó rất nghiêm túc ngửi thử, một mùi hôi kinh khủng xông vào khoang mũi, lập tức khiến bọn họ đều buồn nôn một trận.

…………..

- Hiện tại làm sao bây giờ?

Hai má Đại Tề đỏ bừng.

Đây là lần đầu tiên khi đứng trước công chúng mà hắn bị mọi người ghét bỏ như vậy. Trước đây, mỗi khi trở lại cảng, bọn họ đều được người ta cực kỳ hoan nghênh. Đặc biệt là khi tới những chốn trăng gió kia, mấy cô gái ở đó nói chuyện vừa dễ nghe, lại không bao giờ chê mùi trên người bọn họ thối.

- Trở về tắm rửa, còn thay một bộ quần áo đi.

Mậu Đạt đen mặt nói.

- Vẫn là nên mua quần áo trước, những bộ quần áo của chúng ta ở trên thuyền cũng chẳng khác gì những bộ này.

Kha Đa Lạp nhỏ giọng nói.

- Đi, nhất định phải mua quần áo, đêm nay chúng ta còn phải tham gia yến hội của thành chủ nơi đây, không thể dọa người được.

Mậu Đạt nghĩ một chút cũng thấy đề nghị này có lý.

Mấy người rời khỏi Tam Tinh Lâu, hỏi thăm đường rồi đi vào tiệm trang phục.

- Hoan nghênh, các vị có thể tự chọn trang phục cho mình.

Nhân viên cửa hàng trang phục cực kỳ nhiệt tình tiếp đón. Cô cũng không tỏ ra xem thường mấy người, cho dù quần áo trên người bọn họ đúng là cực kỳ thối.

Dù sao cô cũng từng gặp qua rất nhiều người từ bên ngoài tới, bọn họ không giống như những người xung quanh, vì vậy chỉ cần tới Phố Buôn Bán, chắc chắn sẽ rất nhanh chạy tới đây mua quần áo.

- Oa! Nơi này có nhiều quần áo quá.

Kha Đa Lạp kinh dị nhìn quần áo trong tiệm. Áo dài tay, áo sơmi, áo khoác dài, áo giáp... Mấy chục loại kiểu dáng, hơn nữa cả nam lẫn nữ đều có.

- Chúng ta là tiệm trang phục lớn nhất Phố Buôn Bán, cũng là nơi có đầy đủ chủng loại nhất.

Người bán hàng nhẹ giọng nói.

Mấy người Mậu Đạt nhìn tới hoa mắt, cuối cùng bọn họ bất đắc dĩ nói:

- Chúng ta cần tham gia yến hội của thành chủ, ngươi mang những bộ lễ phục tốt nhất mang ra đi.

- Tham gia yến hội của thành chủ?

Người bán hàng kinh ngạc đánh giá mấy người này.

Nhưng đây cũng không phải lần đầu tiên cô gặp phải khách nhân có yêu cầu như thế này, vài ngày trước đây cũng có rất nhiều người tới mua lễ phục. Vì vậy, rất nhanh cô đã tìm được lễ phục mấy người này yêu cầu.

- Lễ phục này là bộ tốt nhất mà chúng ta có.

Người bán hàng lấy đến một bộ lễ phục.

- Di… nhìn rất khí thế, trang nghiêm.

Mậu Đạt thoáng nhìn rồi bình luận.

- Có thể mặc thử không?

Đại Tề hỏi.

- Chuyện này...

Người bán hàng nhìn trang phục bốc mùi của mấy người bọn họ, nhất thời cảm thấy cực kỳ khó x.

- Bao nhiêu tiền?

Mậu Đạt đen mặt nói.

- Một bộ giá mười ngàn đồng Huyền Vũ.

Người bán hàng mỉm cười nói.

- Hả?

Mậu Đạt trừng lớn hai mắt.

Đêm qua hắn cũng biết một chút về giá trị của đồng Huyền Vũ, cũng hiểu được mười ngàn đồng Huyền Vũ đại biểu cho bao nhiêu tinh thạch ma thú.

- Chỉ một bộ quần áo, vậy mà ngươi đòi mười ngàn đồng Huyền Vũ? Tại sao ngươi không đi cướp luôn đi?

Đại Tề hô lớn, hắn không nghĩ bộ quần áo này lại đắt như vậy. Không, phải nói là đắt hơn quá nhiều so với trong tưởng tượng của hắn.

- Khách nhân, bộ lễ phục này của chúng ta dùng tới rất nhiều công nghệ, còn bỏ vào không ít tài liệu hung thú, lực phòng ngự của nó không hề kém hơn linh khí sơ cấp.

Người bán hàng bị nghi ngờ cũng không nổi giận, cô ấy chỉ mỉm cười tiếp tục giới thiệu:

- Khi mặc trên người sẽ cảm thấy đông ấm hạ mát, còn tự mang công hiệu chống bụi.

- Cho dù thế cũng không đắt tới mức đó được.

Kha Đa Lạp lập tức nói.

- Đúng đúng.

Mậu Đạt vội vàng gật đầu.

- Vậy… Chi bằng mọi người thử xem vài kiểu lễ phục khác?

Người bán hàng mỉm cười nói sang chuyện khác, cô hiểu được những người này không mua nổi bộ lễ phục kia.

- Được, ngươi cứ giới thiệu một chút đi.

Mậu Đạt có chút xấu hổ nói. Cho dù mua nổi hắn cũng không dám mua…

- Bộ này trị giá năm nghìn đồng Huyền Vũ, khách nhân cảm thấy thế nào?

- Ừm… Màu đỏ, ta không thích màu này.

- Bộ này giá ba nghìn đồng Huyền Vũ, như thế nào?

- Cũng được, nhưng còn có màu khác không?

- Có, còn có ba loại nữa màu đen, màu trắng, màu xanh.

- Ta thích màu đỏ thẫm, ngươi cứ giới thiệu một loại khác đi.

- …. Cái này giá năm trăm đồng Huyền Vũ, đúng là màu đỏ thẫm.

Cuối cùng, ba người vội vàng chọn lễ phục có giá năm trăm đồng Huyền Vũ rồi nhanh chóng rời đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận