Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 257: Vì Một Giọt Máu Mà Suýt Bể Bụng

Anh nhìn một lúc lâu, luôn có cảm giác ma cà rồng đang hoàn thiện một cái gì đó.
Mục Lương không cảm thấy một giọt máu của mình lại mạnh mẽ như vậy, nhưng không biết tại sao ma cà rồng hút vào thì lại trở nên mạnh mẽ.
- Ma cà rồng trở lên mạnh mẽ lại dễ dàng như vậy sao?
Nguyệt Phi Nhan há to mồm, khuôn mặt xinh đẹp không nhịn được ngạc nhiên.
- Không cần dùng não, ngươi không phải là ma cà rồng, từng bước từng bước trở nên mạnh mới chính là con đường mà ngươi nên đi.
Nguyệt Thấm Lan lên tiếng đầu tiên, tránh cho con gái đi sai đường.
- Ta hiểu mà.
Nguyệt Phi Nhan vội vã nhỏ tiếng nói.
Mười mấy phút sau.
Khí tức của Hi Bối Kỳ đã ổn định ở cấp năm đỉnh phong, bản thân cũng từ từ mở mắt ra, huyết sắc tản ra, đôi mắt khôi phục lại màu vàng bình thường.
Cô thu lại cánh, có chút mơ hồ quan sát bản thân.
Lần đầu tiên Mễ Á quan tâm hỏi:
- Cảm thấy thế nào?
- Cảm thấy vô cùng tuyệt vời.
Hi Bối Kỳ nhỏ giọng thì thầm một câu.
Cô đang cảm nhận sự thay đổi của bản thân, ngoại trừ thực lực tăng cường, cô còn phát hiện thị lực, thính lực và khí tức của bản thân đều đã tăng lên vô cùng nhiều.
- Vậy là tốt rồi.
Mễ Á lúc này mới hoàn toàn yên tâm.
- Còn khó chịu không?
Mục Lương nghe thấy vậy liền hỏi.
- Không khó chịu, bây giờ toàn thân đều cảm thấy thoải mái.
Mặt của Hi Bối Kỳ đỏ bừng.
Cô bối rối một lúc, sau đó mới nhớ đến phải cảm ơn.
Hi Bối Kỳ vội vã cung kính khom lưng, khuôn mặt nhỏ nhắn chân thành nói:
- Mục Lương đại nhân, vô cùng cảm ơn, ta ta không biết nên làm thế nào để báo đáp cho ngươi nữa.
- Không cần khách sáo, chỉ là một giọt máu mà thôi, nếu còn muốn thì ta có thể cho ngươi thêm một giọt nữa.
Mục Lương cười ha hả nói.
- Ta, ta không ăn nổi nữa.
Hi Bối Kỳ đỏ mặt lúng túng nói.
Hiện tại, cô cảm thấy bụng đang rất căng phồng, một miếng cơm cũng không thể ăn nổi nữa, dù là uống chút nước cũng đều cảm thấy miễn cưỡng.
- Chắc là bão hòa rồi, muốn tiêu hóa thì phải cần một thời gian.
Mục Lương suy đoán nói.
- Ừm.
Hi Bối Kỳ đồng ý gật đầu.
Cô cảm thấy tiếc nuối, nếu như có thể uống thêm một hai giọt máu, thì nhất định thực lực có thể đột phá cấp năm đỉnh phong lên đến cấp sáu.
Đồng thời, Hi Bối Kỳ cũng cảm thấy bội phục, chỉ là một giọt máu của Mục Lương, xém chút nữa khiến cô bể bụng.
- Được rồi, đợi đến khi nào ngươi tiêu hóa xong, ta sẽ cho ngươi thêm một giọt máu.
Mục Lương híp con ngươi đen lại nói.
Anh đã đánh chủ ý lên cô bé tóc vàng, để xem có thể thu phục cô gia nhập thành Huyền Vũ hay không.
- Thật sao?
Tinh thần của Hi Bối Kỳ phấn chấn, dùng sức ngẩng đầu lên.
- Ừm.
Mục Lương bắn một ngón tay lên trán của cô bé tóc vàng, cười nói:
- Sẽ có cơ hội thôi.
- Thật tốt quá oa, cảm ơn Mục Lương đại nhân.
Hi Bối Kỳ hưng phấn, đứng tại chỗ nhảy lên hai lần.
- A ! Ngươi đừng nhảy lên nữa.
Mễ Á kinh dị nói.
Cô giơ tay ấn bả vai cô bé tóc vàng xuống, hai mắt quan sát dáng vẻ của cô bé tóc vàng.
Hi Bối Kỳ đứng vững, mắt lé đắc ý nói:
- Thế nào, còn không cho ta vui vẻ một chút sao?
Hiện tại, cô rất đắc ý, bởi vì thực lực của bản thân đã vượt qua Mễ Á rồi.
Đối với cô mà nói, chuyện này đáng giá vui mừng.
Khóe miệng của Mễ Á nhếch lên, không hề tức giận nói:
- Ta chỉ là muốn xác nhận một chút, có phải là ngươi đã cao hơn rồi hay không?
- Ta cao hơn rồi sao?
Khuôn mặt đắc ý của Hi Bối Kỳ sửng sốt, lại cúi đầu xuống tỉ mỉ quan sát chính mình.
Sau khi Mục Lương quét mắt, gật đầu cười nói:
- Cao lên rồi, cao hơn cả một đoạn lớn đó.
- Hahahaha... ta cao lên rồi.
Hi Bối Kỳ vui vẻ cười ha hả.
Dường như, cao lên mới chính là chuyện đáng để cô vui vẻ nhất.
Chiếc quần của cô bé tóc vàng ngắn lên một khoảng lớn, cả người thoạt như cao lên không ít.
Hiện tại, cô không còn giống như cô bé mười ba mười bốn tuổi nữa, càng giống cô gái mười năm mười sáu tuổi hơn.
- Mặc dù cao lên một đoạn, nhưng vẫn lùn hơn so với ta.
Mễ Á thản nhiên nói.
Hi Bối Kỳ không tức giận, yêu kiều nói một tiếng:
- Hừ, sớm muộn gì ta cũng cao hơn ngươi.
Hiện tại, cô đã có hy vọng, chỉ cần hút thêm một giọt máu của Mục Lương đại nhân, nhất định vẫn có thể tiếp tục cao lên.
- Có chút đáng tiếc rồi.
Mục Lương nhỏ giọng thì thầm một câu.
Trong lòng của anh cảm thấy có chút đáng tiếc, loli hợp pháp trở nên không loli rồi, có chút đáng tiếc.
- Mục Lương, ngươi đang đáng tiếc cái gì?
Mễ Nặc hoài nghi nói.
- Không có gì.
Mục Lương rùng mình, nói sang chuyện khác:
- Đói bụng rồi, mọi người ngồi xuống cùng ăn cơm trưa đi.
- A !
Vừa nhắc đến bữa trưa, Hi Bối Kỳ nhất thời buồn bực.
Hiện tại bụng của cô cảm thấy vô cùng mãnh liệt, chính là một miếng cũng không thể ăn nổi.
Nhưng, cô đã mong đợi món mỳ chua cay từ sáng đến giờ, bây giờ chỉ có thể nhìn, không thể ăn, thật quá tàn nhẫn rồi.
- Mọi người ngồi xuống đi, ta đi lấy mì.
Âm thanh của Mễ Nặc trong trẻo vang lên.
Cô và Vệ Ấu Lan đến phòng bếp, bưng những bát mỳ chua cay đã được chuẩn bị lên bàn, mỗi người một bát lớn.
- Đỏ đỏ, nhìn có vẻ rất ngon.
Nguyệt Thấm Lan cúi đầu ngửi, mùi vị chua chua.
- Xì... lưu!
Mục Lương không nhịn được mà húp một miếng lớn, vị chua cay khiến cho hai mắt của anh sáng rực.
Sợi mỳ trơn mềm, vô cùng giống mỳ chua cay của kiếp trước.
Chỉ là mùi vị vẫn có chút khác biệt, loại chua này là vị chua của cà chua, khác với vị chua của giấm, nhưng ăn vẫn rất ngon.
Anh giơ ngón tay cái về phía cô gái tai thỏ, tán thưởng:
- Ngon lắm, làm rất thành công.
- Đều là do ngươi dạy tốt.
Mễ Nặc cười cong mắt, trong lòng vô cùng ngọt ngào.
- Ừm ừm, quá ngon rồi, chua chua cay cay, vô cùng hợp vị.
Ngải Lỵ Na phồng miệng lên.
Bên miệng của cô vẫn còn nửa sợi mỳ, đang cố gắng ngậm nó vào miệng.
- Mỳ này làm thế nào vậy?
Nguyệt Thấm Lan đã mê mẩn món mỳ chua cay rồi, hơn nữa còn thích vị của sợi mỳ, dai dai.
- Là khoai lang.
Vệ Ấu lan yếu ớt lên tiếng trả lời.
- Sau này có thể mỗi ngày đều ăn không?
Bên trong giọng của Ly Nguyệt rất nghiêm túc.
Mễ Nặc dùng sức gật đầu, nói thanh thúy:
- Được thôi, còn có không ít tinh bột nữa.
- Còn nữa không?
Ngôn Băng có chút ngượng ngùng hỏi.
Cô bỏ chiếc bát lớn xuống, sợi mỳ đã ăn hết, ngay cả nước cũng đã hết sạch.
- Vẫn còn, ta đi lấy thêm.
Vệ Ấu Lan vội vàng đứng lên, cầm lấy bát của Ngôn Băng đi đến nhà bếp.
Nguyệt Phi Nhan vội vã nhấc tay:
- Ta cũng muốn nữa.
Sự tao nhã của Nguyệt Thấm Lan cũng không giữ nổi nữa rồi, nhẹ nhàng nói:
- Tiểu Lan, cũng cho ta thêm một bát nữa.
- Ta cũng muốn ăn !
Hi Bối Kỳ vô cùng buồn bực.
- Vậy ngươi qua đây ăn đi.
Đáy mắt của Mễ Á hiện lên tia mỉm cười.
Hi Bối Kỳ nhìn chằm chằm vào bát mỳ chua cay trước mặt, nhìn có vẻ rất mê người, thế nhưng chiếc bụng lại không thể ăn một tí nào.
Cô tức giận trừng mắt với cô gái mèo, nghiến răng, nhớ kỹ mối thù này với cô gái mèo.
Mục Lương nhìn thấy một màn đó đã cười thoải mái, quả nhiên, mỳ chua cay rất khó mà khiến người khác không yêu thích.
Anh nghĩ, lần sau lại làm thêm chút món ngon nào đây?
Sáng sớm !
Rùa Đen thức tỉnh từ trong giấc ngủ, bốn chân chống lên thân thể khổng lồ.
- Ngao ngao !
Ở vị trí cái đuôi của nó, Vua Sói Mặt Trăng dẫn đàn Sói Mặt Trăng đi săn trở về leo lên nơi đấy.
Thành Huyền Vũ, Ngoại Thành.
- Ta đi đây.
Trình Mâu ôm một xấp giấy thật dày đi ra ngoài, quay người lại hô một tiếng, tạm biệt vợ con.
Hắn đóng chặt cửa phòng, cúi đầu chỉnh lý đồng phục cảnh sát trưởng màu trắng trên người.
Hôm qua Trình Mâu đi Phủ Thành Chủ, ngay trước mặt Thành Chủ Đại Nhân đọc to rõ Pháp Luật Pháp Quy thành Huyền Vũ, đồng thời vượt qua bài kiểm tra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận