Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1665: Mục Lương, Thật Sự Sẽ Không Nướng Chín Trứng Chứ?

Con ngươi của Lăng Hương đảo một vòng, trong lòng suy nghĩ đến đến lúc đó có thể cùng với anh trai đến thành Huyền Vũ một chuyến, còn về chuyện là lén lút đến hay quang minh chính đại đến, thì phải xem cha có đồng ý hay không.

- Được, hợp tác vui vẻ.

Nụ cười trên mặt của Hồ Tiên càng nhiều hơn.

- Cha...

Lăng Hương nhỏ giọng lên tiếng.

Tề Nhĩ Nạp khẽ gật đầu, ngước mắt lên nhìn về phía Hồ Tiên, thành khẩn nói:

- Đúng rồi, còn có một chuyện, hy vọng các hạ có thể đồng ý.

- Nói nghe thử.

Hồ Tiên nhướng mắt lên.

Tề Nhĩ Nạp mở miệng nói:

- Ta muốn biết cách làm món Gà Ba Màu hấp muối.

- Chuyện này không thể nói với ngươi được.

Hồ Tiên chậm rãi lắc đầu.

Gà Ba Màu hấp muối là món ăn chiêu bài của Mỹ Thực Lâu, trình độ mỹ vị khiến cho người khác không thể quên được, có thể duy trì liên tục thu hút khách hàng của Mỹ Thực Lâu, vậy nên không thể tùy tiện truyền ra ngoài.

Chân mày của Tề Nhĩ Nạp bắt đầu nhíu lại, ánh mắt hiện lên vẻ bất mãn.

- Nếu như các hạ thích món Gà Ba Màu hấp muối, vậy thì hãy cho phép thành Huyền Vũ mở chi nhánh Mỹ Thực Lâu ở bên trong vương quốc Tây Hoa, đến lúc đó các hạ muốn ăn thì cũng thuận tiện.

Hồ Tiên mỉm cười nói.

- Chuyện này có thể.

Ánh mắt của Tề Nhĩ Nạp sáng lên.

- Thật sự muốn mở chi nhánh ở chỗ bọn ta sao?

Lăng Hương vui mừng lên tiếng.

- Đương nhiên rồi, nhưng ta lo lắng về vấn đề an toàn của chi nhánh Mỹ Thực Lâu, có thể được bảo đảm hay không?

Ánh mắt của Hồ Tiên lóe lên.

- Yên tâm, có ta ở đây, chi nhánh của Mỹ Thực Lâu không ai dám nghĩ đến.

Tề Nhĩ Nạp bảo đảm nói.

- Vậy thì tốt.

Đáy mắt của Hồ Tiên chợt lóe lên một tia sáng.

…………

Trong phòng sách ở Cung điện, khu Trung Ương.

Mục Lương vẫn đang điều khiển quả trứng Ảnh Thú kia.

- Rốt cuộc là phải ấp trứng như thế nào?

Anh nhíu mày, đang nghĩ có nên để cho Lạp Nhã bói một chút hay không, xem xem có thể tính ra được cách ấp trứng Ảnh Thú hay không.

Cốc cốc cốc~~~

Cửa phòng sách bị gõ, giọng nói của Ly Nguyệt vang lên:

- Mục Lương, có ở trong đó không?

- Ừm, vào đi.

Chất giọng điềm đạm của anh truyền ra.

Cọt kẹt~~~

Ly Nguyệt đẩy cửa phòng sách ra rồi tiến vào, trong tay cầm một văn kiện, nhìn thấy quả trứng màu đen ở trên mặt bàn, động tác bước đi liền dừng lại.

Khóe môi của cô hơi hơi nhếch lên, quơ quơ văn kiện ở trong tay, thừa nước đục thả câu nói:

- Mục Lương, đoán xem đây là cái gì?

Chân mày của Mục Lương hơi nhăn lại, ánh mắt lộ ra ý cười nhìn qua cô gái tóc trắng, ý cười ở đáy mắt không chạy thoát khỏi tróc nã của hắn.

Anh giả vờ rơi vào trầm tư, mở miệng nói:

- Để ta đoán xem, có phải là đã điều tra ra được cách ấp trứng của Ảnh Thú rồi hay không?

Biểu cảm của Ly Nguyệt ngẩn ngơ, ngây người nói:

- Sao ngươi có thể đoán ra được?

Mục Lương buồn cười nói:

- Đoán ra được.

- Được thôi, ngươi xem đi.

Ly Nguyệt chậm rãi gật đầu, đưa văn kiện cho Mục Lương.

Anh mở văn kiện ra, xem một cách nghiêm túc, nhẹ giọng thì thầm:

- Vùi sâu trứng Ảnh Thú xuống mười mét dưới đất, tốt nhất là ở dưới đáy của than lửa, than lửa càng mạnh, thì ấp trứng sẽ càng nhanh.

- Như thế thì thật sự sẽ không bị nướng chín chứ?

Ly Nguyệt nhỏ giọng nói.

Khóe môi của Mục Lương hơi giương lên, ngước mắt lên hỏi:

- Tin tức thăm dò được từ chỗ nào?

- Tổ chức tình báo của một thương nhân dưới mặt đất, tên là Thiên Nhĩ.

Ly Nguyệt giải thích nói.

- Thiên Nhĩ?

Mục Lương nhẹ giọng đọc lên.

Ly Nguyệt dịu dàng nói:

- Đúng vậy, liên quan đến tình hình của Thiên Nhĩ thì vẫn chưa rõ ràng lắm, ta đã phái người đi nghe ngóng rồi.

- Được.

Mục Lương chậm rãi gật đầu.

Anh nghĩ một lát, quyết định dùng phương pháp ở trên văn kiện thử một chút.

Ly Nguyệt lo lắng nói:

- Mục Lương, thật sự sẽ không nướng chín trứng chứ?

Tiếng nói ôn hòa của Mục Lương:

- Không sao, chín thì để cho ngươi ăn.

-.... Vậy thì ta rất mong đợi đó.

Ly Nguyệt nửa đùa nửa thật nói.

- Đi, đi ra bên ngoài thôi.

Mục Lương đứng lên, ôm quả trứng vào lòng, cùng với Ly Nguyệt rời khỏi phòng sách, hai người rời khỏi Trung Ương, hạ xuống một chỗ trống trải ở bên trong thành.

- Ở nơi này đi.

Mục Lương ngắm nhìn bốn phía một vòng, chỗ này đã từng là đồng ruộng của nội thành, sau đó bởi vì canh tân nâng độ phì nhiêu của đất lên, cho nên chỗ này đã trống ra.

Anh chuyển động ý nghĩ, dưới mặt đất ở trước mặt hãm sâu xuống mười mét, hình thành một hố tròn rộng lớn một mét.

- Chắc là cũng được rồi.

Mục Lương vung tay lên, đống than củi rơi vào trong hố sâu.

Anh giơ ngón tay lên phất một cái, than củi không có lửa mà tự cháy, nhanh chóng cháy rực lên.

Ly Nguyệt nhìn thấy vậy liền cau mày lại, thực sự sẽ không nướng chín trứng đấy chứ?

- Là thành hay là bại, vậy thì phải xem tạo hóa của ngươi rồi.

Mục Lương vỗ vào quả trứng đen như mực, sau đó ném nó vào trong than lửa.

Đùng~~~

Than củi bị trứng đập trúng, đốm lửa bắn ra bốn phía.

Mục Lương yên tĩnh nhìn vào, thỉnh thoảng lại phụ ra những đốt lửa khiến cho nó cháy càng mạnh hơn.

Thời gian chậm rãi trôi qua, nửa tiếng trôi qua rất nhanh, quả trứng ở trong hố sâu đã bị đốt đỏ lên.

- Chín rồi sao.

Ly Nguyệt chớp chớp con ngươi màu trắng.

- Không biết nữa, đợi thêm một chút đi.

Mục Lương nhịn lại tính tình nói.

- Vâng.

Ly Nguyệt ngồi xổm xuống, nhiệt độ từ trong hố sâu bay lên, khiến cho khuôn mặt của cô mơ mơ hồ hồ. Cứ như vậy lại qua hơn một tiếng sau, quả trứng ở trong hố sâu đột nhiên chuyển động.

Tinh thần của Mục Lương chấn động, ánh mắt lộ vẻ vui mừng, bên tai vang lên tiếng tim đập yếu ớt, cũng không phải là của Ly Nguyệt, mà là từ trong hố sâu truyền đến.

- Có hi vọng.

Anh phấn khởi nói.

- Hóa ra tình báo là thật.

Đôi môi hồng của Ly Nguyệt khẽ nhếch lên, nhìn vào quả trứng bị than lửa chiếu đến đỏ rực kia, trong lòng khó mà tin được.

Răng rắc~~~

Theo âm thanh thanh thúy vang lên, trứng Ảnh Thú xuất hiện vết nứt, có một mảnh vỏ trứng nhỏ đã nứt ra.

Mục Lương vội vàng chuyển động ý niệm, nâng trứng ở trong hố sâu lên, rơi xuống mảnh đất trống ở bên cạnh.

Răng rắc~~~

Tốc độ nứt của vỏ trứng càng nhanh hơn, tiếng tim đậm ở bên trong trứng đã truyền ra rõ ràng.

- Sẽ là hình dáng gì đây.

Mục Lương ngồi xổm xuống, nhìn thấy sinh vật bên trong quả trứng từ khe hở.

Đó là một sinh linh đen như mực, thoạt nhìn thì giống như thằn lằn, nhưng lại có một đôi cánh xinh xắn, cơ thể bao trùm đầy miếng vảy đen nhánh.

Đôi mắt của nó là màu xanh lam, trong thời gian chớp mắt, đôi mắt lại biến thành màu xám lạnh.

- Vô Nha Tử?

Mục Lương sửng sốt một chút, linh thú ở trước mặt rất giống với loài rồng ở trong một bộ Anime mà kiếp trước hắn đã thấy qua.

- Vô Nha Tử là cái gì?

Ly Nguyệt nghi ngờ hỏi.

- Không có gì, nói lung tung thôi.

Mục Lương thuận miệng kêu một tiếng.

Răng rắc~~~

Toàn bộ vỏ trứng nứt ra, Tiểu Ảnh từ trong vỏ trứng đi ra, đang nghiêng đầu tò mò quan sát Mục Lương. Chiếc mũi xinh xắn của nó giật giật, phảng phất đang ngửi mùi của anh.

- Đến đây.

Mục Lương giơ tay lên, kiên nhẫn nhìn vào nó...

Bạn cần đăng nhập để bình luận