Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 801: Do Ngươi Không Nói Rõ Luật



Nguyệt Phi Nhan nghe vậy mắt nhìn Hi Bối Kỳ, do dự một lát muốn đưa bài trong tay cho thiếu nữ Ma Cà Rồng nhìn.

- Ai ai, mặc dù các ngươi là một nhóm, nhưng không thể nhìn bài của nhau.

Mục Lương tức giận nói.

- Ờ ờ, hoá ra là như vậy.

Ánh mắt của Nguyệt Phi Nhan mơ hồ, vội vàng ngồi thẳng thân thể. Hi Bối Kỳ nghiêm mặt nói:

- Mục Lương, có phải ngươi đánh bài trước hay không?

Cô nhớ rõ trong các quy tắc Mục Lương nói, là địa chủ được đánh bài trước.

- Đúng.

Mục Lương gật đầu, rút ra lá bài để trên mặt bàn:

- Ba hình vuông.

- Hi Bối Kỳ, đến lượt ngươi.

Nguyệt Phi Nhan nhắc nhở một câu.

- Vậy ta...

Cô di chuyển ngón tay lên lướt qua một lượt trên các quân bài, do dự không biết đánh bài gì.

- Chưa hiểu rõ quy tắc rồi.

Ngải Lỵ Na dùng cánh tay đụng cô gái tóc trắng.

- Ngươi xem đã hiểu?

Ly Nguyệt nghiêng đầu mắt nhìn cô gái tóc đỏ.

Ngải Lỵ Na thách thức gật đầu nói:

- Đương nhiên, trò chơi này rất đơn giản.

Ly Nguyệt giọng nói trong trẻo hỏi:

- Ba hình vuông và ba hoa mai, cái nào lớn hơn?

- Cái này, để ta nghĩ lại...

Ngải Lỵ Na nhếch lông mày, con ngươi màu hồng cô mơ hồ, nhớ lại quy tắc trước đó Mục Lương nói.

Ly Nguyệt nhẹ nhàng nói một câu:

- Ngươi không biết.

- Ta biết, để cho ta suy nghĩ lại đã.

Ngải Lỵ Na cắn răng, cố gắng nhớ lại.

Ly Nguyệt vẫn luôn hiểu rõ Ngải Lỵ Na, nghiêng đầu sang chỗ khác tiếp tục nhìn ba người Mục Lương đấu địa chủ. Vẻ mặt của Ngải Lỵ Na đau khổ nhớ lại, cuối cùng giống như phát điên mà từ bỏ.

- Hi Bối Kỳ, ngươi nhanh lên.

Nguyệt Phi Nhan phồng mặt bánh bao lên thúc giục nói.

- Đừng nóng vội, để cho ta nhớ lại.

Hi Bối Kỳ không nhanh không chậm nói.

...

Mục Lương cảm thấy nhức đầu, cứ tiếp tục như vậy đánh xong một ván bài, ít nhất cũng cần nửa giờ.

- Bốn hình vuông.

Hi Bối Kỳ rút ra lá bài đánh ra ngoài.

- Năm hình vuông.

Nguyệt Phi Nhan theo sát phía sau.

- Đều là hình vuông..

Mục Lương mím môi một cái, hai cô ấy có phải là quên lá bài màu khác cũng có thể đánh mà đúng không?

Anh ôm một chút tâm trạng chơi đùa, tiếp tục cùng hai cô gái đánh xong một ván đấu địa chủ. Cuối cùng không hề trì hoãn, anh là kẻ thắng lợi cuối cùng.

- A, thua.

Hi Bối Kỳ bĩu môi.

- Đều tại ngươi, không có nói rõ ràng quy tắc.

Nguyệt Phi Nhan hai tay chống nạnh nói.

- Chán, ngươi cũng chọn sai bài mấy lần, mới thua.

Hi Bối Kỳ phồng miệng hét lên. Nguyệt Phi Nhan lắc đầu, mặt cô nghiêm túc nói:

- Ngươi đánh bài sai nhiều hơn.

- Ngươi mới thế.

Hi Bối Kỳ nghiêng đầu đi, có hơi chột dạ.

- Ha ha ha, lại chứ?

Mục Lương giọng nói trong veo cười hỏi.

- Lại.

Hai cô gái trăm miệng một lời đáp.

- Vậy thì tiếp tục.

Mục Lương rất hào hứng, sắp xếp lá bài xong thuần thục chia bài. Mười phút sau, Nguyệt Phi Nhan và Hi Bối Kỳ nhìn mười mấy lá bài trong tay rơi vào trầm tư. Hai cô gái ngẩng đầu nhìn về phía Mục Lương, tay của anh đã trống không.

Không hề nghi ngờ, ván này Mục Lương lại thắng.

- Lại thua rồi!!

Hi Bối Kỳ cúi đầu xuống, đã bị đả kích.

- Tiếp tục.

Nguyệt Phi Nhan càng đánh càng hăng.

Mục Lương ngước mắt nhìn về phía cô gái tóc trắng, hỏi:

- Ly Nguyệt, ngươi chắc đã học xong rồi?

- Đúng.

Ly Nguyệt gật nhẹ đầu.

- Vậy ngươi tới chơi đi, chơi mấy ván với bọn họ.

Mục Lương đứng lên, đè bả vai cô gái tóc trắng để cô ngồi ở trên vị trí của bản thân.

- Được.

Con ngươi màu bạc của Ly Nguyệt sáng lên.

Cô vốn nóng lòng muốn thử, Mục Lương nhìn ra suy nghĩ của cô, mới thay đổi vị trí của mình cho cô.

- Ta cũng muốn....

Hổ Tây tội nghiệp nhìn.

- Người thua thì thay phiên đi.

Mục Lương đề nghị nói.

- Được.

Hổ Tây không nhịn được cũng lên tiếng trả lời một câu.

Cô nói xong cũng hối hận, che miệng lui ra phía sau hai bước con ngươi màu cam mang theo hối hận.

- A.... Cũng có thể cùng nhau chơi đùa với bọn họ.

Mục Lương cười một tiếng.

Trước cứ để cho Hổ Tây làm quen với các cô gái, về sau để cô gia nhập Bộ Đội Đặc Chủng U Linh, sẽ thoải mái hơn rất nhiều.

- Thật sự có thể sao?

Hổ Tây trừng lớn con ngươi màu cam.

- Mau tới đây đi.

Ngải Lỵ Na vẫy vẫy tay.

- Được.

Hổ Tây hưng phấn la một tiếng, đi lên trước cùng nhau ngồi vây quanh.

………..

Vù vù….

Ưng Lửa đang vỗ cánh bay, tốc độ rất nhanh.

Trong khoang thuyền lưu ly, tiểu hầu gái mang đồ ăn ngon bưng lên bàn.

Diêu Nhi nghiêng đầu nói:

- Vân Hân, đi gọi thành chủ đại nhân tới dùng cơm.

- Dạ.

Vân Hân lanh lợi lên tiếng.

Cô bé ra khỏi phòng bếp nhỏ trong khoang thuyền lưu ly, đi vào khu nghỉ ngơi. Bang!

Hi Bối Kỳ cầm bài trong tay đập lên mặt bàn, cười đắc ý nói:

- Ba bốn năm sáu bảy tám, có ai muốn?

- Bốn lá hai, ta cho ngươi nổ tung.

Nguyệt Phi Nhan không chút do dự đánh lá bài trong tay.

Hi Bối Kỳ hơi ngây người, sau đó kéo tóc tức giận gào lên lên tiếng:

- A.. Phi Nhan, chúng ta chính là cùng một đội, Ly Nguyệt mới là địa chủ.

- Ha ha ha....

Hổ Tây ở một bên ôm bụng cười lớn.

- Ôi ách, là như thế sao?

Nguyệt Phi Nhan chớp chớp con mắt màu đỏ, nhìn bốn lá bài đã được đánh ra cười ngượng ngùng vài tiếng.

- Đúng vậy.

Ly Nguyệt yên lặng đánh lá bài trong tay ra chỉ còn lại hai lá lớn và nhỏ, thắng được ván bài này.

- Lại thua.

Hi Bối Kỳ gục đầu xuống bàn.

Cô nghiêng đầu tức giận nói:

- Trò này đã chơi hai ngày, ngươi còn có thể nhìn sai đội hình?

- Già rồi, trí nhớ không được tốt.

Nguyệt Phi Nhan đưa tay xoa huyệt thái dương, giọng ra vẻ tang thương bắt đầu diễn.

- Già cái đầu của ngươi ý!

Hi Bối Kỳ đưa tay búng cái trán cô gái tóc đỏ.

- A... Hai người rất thú vị.

Hổ Tây ôm bụng cười to.

Các cô rời thành Huyền Vũ đã hai ngày, cũng dần dần quen thuộc với các cô gái và cuộc sống trên Ưng Lửa.

Có thể nguyên nhân là do các cô có tính cách tương tự nhau, cô gái tóc màu quả quýt đã thân quen với mấy người thiếu nữ Ma Cà Rồng.

- Được rồi, Hi Bối Kỳ nên nhường chỗ, đến lượt ta chơi.

Ngải Lỵ Na xoa xoa tay ngồi xuống.

- Thành chủ đại nhân, các vị tiểu thư, có thể ăn cơm trưa rồi.

Vân Hân dịu dàng mở miệng nói.

- Ừm, vậy ăn cơm trước đã.

Khóe miệng của Mục Lương nhếch lên, mỉm cười nói.

Anh nhìn các cô gái đánh bài cũng có thể ầm ĩ ra chuyện cười, tâm trạng anh vẫn duy trì nhẹ nhõm vui vẻ.

- A, ta vừa mới ngồi xuống, bài cũng chưa được sờ.

Lỵ Na buồn bực đứng lên, con ngươi màu hồng của cô sâu kín nhìn về phía tiểu hầu gái.

Vân Hân vội vàng xoay người, giống như chạy trốn về tới phòng ăn.

- Ăn no lại chơi.

Mục Lương đưa tay gõ xuống đầu Ngải Lỵ Na.

- Dạ, đại nhân.

Ngải Lỵ Na gượng cười đáp.

Các cô đứng dậy, đi tới phòng ăn ngồi xuống.

- Mục Lương, mục đích đầu tiên của chúng ta là tới nơi nào?

Ly Nguyệt cầm đũa nhẹ giọng hỏi. Mục Lương giọng nói ôn hòa:

- Trước tiên đi thành Phượng, đây là nơi đầu tiên chúng ta xây dựng căn cứ trung chuyển. Thành Phượng, là một tòa thành lớn có khoảng sáu vạn dân cư, xung quanh còn có rất nhiều thành nhỏ và bộ lạc, rất thích hợp xây dựng căn cứ.

- Thành Phượng, ta nhớ rõ khoảng cách khá xa, lộ trình bay cũng gần mười ngày.

Hổ Tây thuận miệng nói một câu.

- Ngươi biết thành Phượng ở nơi nào?

Mục Lương nghiêng đầu hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận