Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 361: Thật Sự Là Nhặt Được

Vẻ mặt của Viêm Tượng đang kích động chợt cứng đờ lại, phía sau lưng chảy ra mồ hôi lạnh.
Hắn còn cảm nhận được mình bị hai đạo khí tức vô hình khóa chặt, mặc dù đối phương không mạnh.
Khóe miệng của Viêm Tượng co quắp rút, sợ hãi lắc đầu nói:
- Không, không phải.
Người đối diện là một cường giả có thực lực cấp 8, muốn giết hắn đơn giản giống như đè chết một con côn trùng.
Ngải Bố Nạp và Đức Lợi An ngậm chặt miệng, Hầu gia Viêm Tượng ngày xưa càn rỡ phách lối, lúc này giống như đứa trẻ phạm sai lầm.
- Xin lỗi, thành chủ các hạ.
Bỗng Hồ Tiên mở miệng nói:
- Viêm Tượng cũng vì trứng Kỳ Lân, cũng không có ý mạo phạm ngài.
Đôi mắt của Mục Lương yên tĩnh liếc nhìn Hồ Tiên, chợp mắt lại mở ra, màu tím của sấm sét trong phút chốc biến mất.
Hồ Tiên lặng lẽ thở phào, nghiêng đầu trừng mắt nhìn Hầu gia Viêm Tượng , ánh mắt kia như nói: Ngươi tốt nhất im lặng cho lão nương.
Viêm Tượng cúi đầu, tay nắm chặt thành quyền, trong lòng uất ức lại không thể làm gì.
- Thành chủ các hạ, ngài vừa mới nói Kỳ Lân ở Thành Huyền Vũ, là trứng đã nở sao?
Phong Thanh Lang nhíu mày vội hỏi.
- Ừm, trứng đã nở.
Mục Lương lạnh nhạt gật đầu, không có giấu giếm gì, nào chỉ nở, bây giờ, nó đã là Linh thú cấp 7.
Thần sắc của Phong Thanh Lang run lên, Thú Vương biết, có thể nổi giận hay không?
Giọng của Hồ Tiên cẩn thận hỏi:
- Thành chủ các hạ, ngài nói trứng Kỳ Lân không phải trộm được, vậy vì sao nó lại ở đây?
- Nhặt được.
Mục Lương thản nhiên nói.
- ......
Khóe miệng của Hồ Tiên hơi nhếch lên, rõ ràng không tin.
- Thành chủ các hạ, ngài nói đùa.
Phong Thanh Lang cười lúng túng.
- Chưa hề nói đùa, thật sự là nhặt được.
Mục Lương cười nhạt buông tay.
Thuở đầu Ngải Lỵ Na, Ngôn Băng với Mễ Á chạm mặt nhau, sau một phen đánh nhau, cô gái tai mèo không địch lại, cuối cùng bị thiếu nữ Ma Cà Rồng mang đi.
Nhưng trứng Kỳ Lân rơi xuống, sau đó bị Ngôn Băng nhặt về đưa cho Mục Lương, cho nên nói là nhặt cũng không sai.
- ......
Hồ Tiên nhăn lại cái mũi thon.
Cô âm thầm mài răng, Mục Lương nhìn rõ ràng là trẻ tuổi như vậy, lại như một lão hồ ly rất khó giải quyết.
Rất nhanh Hồ Tiên đã bình tĩnh lấy lại suy nghĩ, lại hỏi lần nữa:
- Thành chủ các hạ, chúng ta muốn giao dịch lấy lại Kỳ Lân, có thể chứ?
- Giao dịch Kỳ Lân?
Mục Lương cảm thấy kinh ngạc.
Người ở Thành Vạn Yêu hình như rất coi trọng Kỳ Lân, đây là vì sao?
- Đúng vậy.
Hồ Tiên nghiêm túc gật đầu.
Thú Vương Áo Cách Tư cách nói qua: Vô luận như thế nào, đều phải mang trứng Kỳ Lân trở về.
Hai mắt của Mục Lương híp lại, giọng nói mang theo hứng thú, hỏi:
- Các ngươi dùng cái gì giao dịch?
- Muối.
Hồ Tiên chớp chớp con mắt màu đỏ rực.
- Vậy các ngươi định dùng bao nhiêu muối, tới giao dịch một con Kỳ Lân cấp 7?
Ngón tay của Mục Lương nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn hỏi.
- Muối không có vấn đề...... Cái gì? Kỳ Lân cấp 7?
Hồ Tiên trừng lớn đôi mắt xinh đẹp.
- Thành chủ các hạ, ngài đang nói đùa à?
Da mặt của Phong Thanh Lang run lên mấy lần.
Khi trứng Kỳ Lân bị trộm đi, chuyện này cũng mới trôi qua chừng nửa năm, làm sao có thể nhanh như vậy đã trở thành Linh thú cấp 7.
- Không tin?
Đôi mắt của Mục Lương khẽ nâng lên.
Hồ Tiên thở sâu, khuôn mặt của cô nghiêm túc hỏi:
- Thành chủ các hạ, chúng ta muốn nhìn Kỳ Lân một chút, có thể chứ?
- Có thể.
Mục Lương đứng lên, cất bước đi ra phía ngoài.
Dùng Kỳ Lân thăm dò một chút cũng tốt, về phần chuyện giao dịch, còn không phải do anh quyết định.
Các người thú cũng đứng dậy, vội vàng đi theo ra ngoài.
Trên mặt đất, Ngải Bố Nạp và Đức Lợi An ho khan đứng dậy, chật vật rời đi phòng khách.
Bên ngoài Cung Điện, một cái bóng màu tím xuất hiện, Kỳ Lân đã nhận được triệu hoán của Mục Lương, từ sau hoa viên đi tới phía trước quảng trường nhỏ Phủ Thành Chủ.
- Ngao ngao !
Mục Lương bước ra Cung Điện, đưa tay ra xoa cái đầu Kỳ Lân, thân mật sờ lấy.
- Đây chính là Kỳ Lân!
Bọn người Hồ Tiên ra khỏi Cung Điện, trong mắt bọn họ lộ ra kinh hãi quan sát Kỳ Lân có chiều dài 8 mét, cảm nhận được khí tức nó tản ra, chính xác là cấp 7.
- Ha ha...... Ngoan.
Mục Lương cởi mở nhào nặn lấy đầu thú, rồi đút cho nó một trăm điểm tiến hóa.
Anh ôn hòa nói:
- Đi chơi đi.
- Ngao ngao !
Kỳ Lân vui vẻ tru lên hai tiếng, trước khi rời đi còn liếc mắt đám người thú.
- Thành chủ các hạ, xin cho chúng ta giao dịch Kỳ Lân.
Khuôn mặt của Hồ Tiên nghiêm túc khẩn cầu.
- Kỳ Lân cấp 7, tương đương với cao thủ cấp 7.
Mục Lương quay đầu lạnh lùng nói:
- Cao thủ cấp 7 có ý nghĩa như thế nào, các ngươi chắc biết rất rõ mới đúng.
- Nhưng......
Phong Thanh Lang còn muốn nói nhiều cái gì, lại bị Hồ Tiên đưa tay ngăn cản.
- Ta đã hiểu.
Hồ Tiên như có điều suy nghĩ gật đầu, yêu mị nói:
- Xin cho chúng ta đi về trước báo lại với Thú Vương Đại Nhân.
- Có thể.
Mục Lương cười nhạt một tiếng.
Anh vỗ xuống bả vai của Nguyệt Thấm Lan, ôn hòa nói:
- Thấm Lan, tiễn khách.
- Ừ.
Nguyệt Thấm Lan gật đầu nói.
- Ta tiễn các ngươi một đoạn.
Cô bước đi ưu nhã, đi về phía dưới Khu vực Trung ương.
- Chờ mong lần gặp mặt sau.
Hồ Tiên chớp chớp đôi mắt, trong con ngươi màu đỏ rực tỏa ra chút yêu mị.
- Khá thú vị.
Mục Lương nhếch miệng lên.
- Có ý gì?
Ly Nguyệt đứng bên cạnh anh, chợt hỏi.
- Không có gì.
Khuôn mặt của Mục Lương mỉm cười, anh giơ tay búng về phía dưới cái trán cô gái tóc trắng.
Ly Nguyệt chép miệng, tia ghen tuông trong đôi mắt cô lập tức biến mất.
Ngải Lỵ Na hiện thân, trên mặt có chút kinh ngạc, nhìn các người thú rời đi.
Sau đó, cô ấy sợ hãi thán phục lên tiếng:
- Người thú có đầu hung thú, cuối cùng cũng gặp được, ta muốn viết thêm vào trong Du Ký Mạo Hiểm.
Gặp được người thú có cái đầu hung thú, đây chính là một trong các mục tiêu cuối cùng của Thợ Săn Thám Hiểm, ít nhất là đúng với cô ấy.
Mục Lương cười hỏi:
- Ngươi viết Du Ký Mạo Hiểm thế nào rồi?
- Tiến độ tất nhanh, thật sự rất nhanh.
Gương mặt xinh đẹp của Ngải Lỵ Na ửng đỏ.
Mục Lương nghe vậy, khích lệ nói:
- Vậy ta rất chờ mong du ký của ngươi.
- Ừm, ta biết.
Ngải Lỵ Na dùng sức gật đầu, trong lòng có chút gợn sóng.
- Tiểu Lan, Mễ Nặc đâu?
Mục Lương quay đầu nhìn về phía tiểu hầu gái.
Vệ Ấu Lan ôn nhu nói:
- Tiểu thư Mễ Nặc đang nghiên cứu nhân bánh bao mới.
- Lại đang nghiên cứu nhân mới......
Mục Lương líu lưỡi.
Anh nhớ lại lúc cô gái tai thỏ nghiên cứu đồ uống lạnh mới, đủ loại mùi kỳ quái, chợt trong lòng không hiểu có một loại dự cảm không tốt.
Bây giờ, năm loại đồ uống của Tiệm Đồ Uống Lạnh, ngoại trừ trà sữa trân châu, bốn món khác đều có sự tham gia của Mục Lương, nếu không mùi vị tuyệt đối là rất khinh khủng.
- Có thể mở một cửa hàng bánh bao, nhưng phải chờ thêm hai ngày, nhóm lúa mì thứ hai được thu hoạch xong.
Mục Lương cảm thán một tiếng, quay người trở về Cung Điện.
Hai mươi phút sau.
Nguyệt Thấm Lan dẫn nhóm người thú ra khỏi Khu Ngoại Thành, trở lại Phố Buôn Bán.
Cô ưu nhã hào phóng nói:
- Đây là nơi giao dịch dành cho bên ngoài của chúng ta, các ngươi có thể đi dạo một chút.
- Được.
Hồ Tiên cất bước đi về phía trước hai bước, vừa quay đầu hỏi:
- Chị gái, ngươi có đề nghị gì không?
- Có thể đi Tiệm Đồ Uống Lạnh, Trân Bảo Lâu, Mỹ Thực Lâu, Tiệm Mì Chua Cay cũng không tệ, có thể các ngươi sẽ yêu thích.
Nguyệt Thấm Lan ôn nhã nói.
- Vâng.
Hồ Tiên xoay người, một bước uốn éo đi về hướng cửa hàng Đồ Uống Lạnh.
Nguyệt Thấm Lan đứng tại chỗ nhìn chăm chú một hồi, sau đó quay người trở về Úng Thành, chuẩn bị trở về Khu vực Trung ương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận