Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 213: Thực Vật Thuần Dưỡng Mới

Cô lại phát hiện thành Huyền Vũ thật không đơn giản, ngay cả Giác tỉnh giả hệ băng cũng có, nếu không cũng không thể có thịt tươi đông lạnh được.
- Vâng.
Nhân viên công tác lanh lẹ cắt thịt.
- Ngươi còn phải mua xoong nồi.
Nguyệt Thấm Lan nhắc nhở lần nữa.
- Hình như... là như thế.
Y Lệ Y ngơ ngác nhìn trang giấy trong tay, điểm cống hiến được ghi ở phía trên càng ngày càng ít.
Vốn dĩ cô còn cảm thấy có thể dùng đủ cho một khoảng thời gian nữa, không nghĩ đến sắp dùng hết rồi.
- Ngươi có thể báo cáo công việc trong khi ăn tối ở phủ thành chủ.
Khuôn mặt quyến rũ của Nguyệt Thấm Lan mang theo ý cười đề nghị.
Cô nói xong quay người rời khỏi, còn muốn đi xem Phố Buôn Bán nữa.
- Hả?
Y Lệ Y trợn tròn đôi mắt màu xanh lục, không thể tin được nhìn theo bóng lưng đang đi về phía xa của Nguyệt Thấm Lan.
- Lại còn có thể như vậy?
- Một bữa đi ăn chực uống chực, liệu có quá không biết xấu hổ hay không?
Y Lệ Y tự lẩm bẩm một mình trong sự bối rối.
Cô nhìn điểm cống hiến trên trang giấy, sau khi mua xoong nồi xong, cũng chỉ còn lại vài điểm cống hiến.
- Ta cảm thấy có thể thử một chút, ăn mấy thứ trong báo cáo công việc chắc hẳn sẽ tiết kiệm thời gian hơn.
Y Lệ Y nắm chặt tấm phiếu, tìm một lý do hiên ngang lẫm liệt nào đó để ăn chực.
....
Trong hậu hoa viên.
- Mục Lương, loại hoa được không?
Mễ Nặc ngồi xổm xuống một gốc cây hoa đối diện, chỉ chỉ ngón tay mấy hàng hoa lớn nhỏ trước mắt..
- Đợi xác định, lại chọn một cái.
Mục Lương mỉm cười nói rằng.
Anh đang lựa chọn một loại thực vật thuần dưỡng thích hợp, vì sau này có thể chuẩn bị cho bầy ong.
- Như vậy đóa hoa này thì sao?
Mễ Nặc chỉ chỉ một đóa hoa lớn chừng bàn tay trong vườn hoa.
- Cũng đợi xác định.
Mục Lương gật đầu.
Anh nhìn trước mắt mười mấy loại hoa, phải tìm một loại thực vật có thể nhanh chóng cho ra rất nhiều hoa.
Bầy ong mỗi ngày đều sẽ ra đây hút mật, nếu như hoa quá ít, căn bản sẽ không cung cấp đủ mật và chất để nuôi dưỡng đủ cho bầy ong.
Vưu Phi Nhi cùng với một tiểu tử đi tới hậu hoa viên hái thuốc, nhìn thấy Mục Lương và Mễ Nặc, hai người họ đang ngồi xổm trong vườn hoa.
Cô nháy đôi mắt màu vàng óng một cái, hiếu kỳ hỏi:
- Các ngươi đang làm cái gì ở đây?
Mê Nặc nhìn thấy Vưu Phi Nhi đến, cũng không có cảm thấy kinh ngạc.
Cô thanh thúy nói rằng:
- Mục Lương đang tìm một loại hoa có thể thuần dưỡng được.
Bây giờ, thực lực của Mễ Nặc đã tới cấp 2, hai ngày trước mới chỉ mới dùng bí dược cường hóa cấp 2, thiên phú lắng nghe càng thêm mạnh hơn.
Nếu cách một khoảng hơn 10 tiếng bước chân cô đều có thể nghe được, nên Vưu Phi Nhi đi đến cô cũng không bất ngờ.
Đương nhiên, là Vưu Phi Nhi không có thu liễm cước bộ, nếu không nhất định sẽ bị Mễ Nặc nghe được.
- Muốn tìm loại hoa như thế nào?
Vưu Phi Nhi liếc trộm gò má Mục Lương một cái.
- Ta tìm một loại cây có thể nhanh chóng ra hoa, nhất định phải có giá trị dược dụng tốt nhất.
Mục Lương quay đầu đối diện Vưu Phi Nhi.
- Vậy, vậy hoa mê man này như thế nào đây?
Vưu Phi Nhi hốt hoảng ánh mắt liếc nhìn nơi khác.
Cô chỉ vào bên trong Dược Viên có một đóa hoa lớn chừng bàn tay màu đen, nói:
- Loại hoa ấy có thể dùng để dùng làm nguyên liệu chính của bí dược gây mê.
- Còn nữa không?
Hai mắt của Mục Lương sáng lên.
- Còn có loại hoa gây tê kia, bẻ gẫy dây leo cũng có thể mọc ra, nó có gai nhọn có thể làm cho người ta ngất đi.
Vưu Phi Nhi chỉ vào một loại thực vật dây leo, mặt trên còn có một đóa hoa lớn màu tím chừng ngón tay cái.
Cô nói có thể trồng trọt hai loại hoa kia, lúc mới phát hiện là có thể chế tác bí dược gây mê.
- Đóa hoa ấy là hoa có thể gây tê.
Mục Lương nhếch miệng lên.
Anh cảm thấy mình nên tìm Vưu Phi Nhi sớm hơn, dù sao cô cũng nghiên cứu dược tính của thực vật.
Vưu Phi Nhi liếc mắt nhìn Dược Viên, nói:
- Còn như những thực vật khác cũng không thể nào nở hoa.
- Chọn cái kia, loại đó có tốt không?
Mục Lương nhìn hai loại hoa.
Anh có hơi bối rối, mỗi loại hoa sẽ có ưu khuyết điểm của riêng mỗi loại.
- Chỉ có thể tuyển chọn một loại sao?
Vưu Phi Nhi chớp chớp cặp mắt màu vàng óng hỏi.
- Dường như... Cũng không phải.
Mục Lương sững sờ.
Sau đó, anh thấy buồn cười nói:
- Nói thật, tất cả đều có thể thuần dưỡng được.
U Mục Lương tiến vào bí bách, phía trước không có quá nhiều tinh thạch hung thú tinh thạch, thuần dưỡng nhiều động vật quá sợ không đủ để cung ứng.
- .. Ai dà.
Hiện tại, mỗi ngày anh đã tiêu hao mấy trăm điểm tiến hóa để động vật thuần dưỡng duy trì cuộc sống hằng ngày.
Đặc biệt Rùa Đen, Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh và Trà Thụ Tinh Thần cấp bảy, mỗi ngày động vật thuần dưỡng tiến hóa thì tiêu hao điểm vô cùng nhiều.
Dù sao, chỉ dựa vào thức ăn cung cấp nuôi dưỡng, không thể thuần dưỡng động vật được.
Trà Thụ Tinh Thần không cần quá nhiều ánh sáng mặt trời chiếu, đất không có quá nhiều màu mỡ để có thể hấp thụ dinh dưỡng, toàn bộ dựa vào điểm tiến hóa để cung cấp.
Rùa Đen thì càng không phải nói nhiều, cơ thể to lớn như vậy, nếu như ăn một trận thịt các loại, đều có đủ cho đám người ở thành Huyền Vũ ăn mười ngày nửa tháng.
Hiện tại có Phố Buôn Bán, sau này cũng không sợ bị thiếu điểm tiến hóa.
- Nếu nói như vậy, đều tiến hóa hai đóa hoa kia đi!
Trước tiên, Mục Lương giơ tay lên đụng vào hoa mê man, ra lệnh:
- Hệ thống tiến hành thuần dưỡng cùng lúc và tiến hóa đến cấp 5.
- Keng! Khấu trừ 10 điểm thuần dưỡng, thuần dưỡng thành công.
- Keng! Cấp 1 tiến hóa đến cấp 5, khấu trừ: 1111 0.
- Keng! Hoa Sương Mê tiến hóa thành công.
- Keng! Có kế thừa thiên phú của Hoa Sương Mê: Phấn Hoa Mê Man.
hay không?
- Kế thừa thiên phú.
Mục Lương không ngoài dự liệu, quả nhiên là năng lực thiên phú liên quan tới ngủ mê man.
- Keng! Phấn Hoa Mê Man đang trong quá trình thay đổi... Đang thích ứng... Truyền thừa hoàn tất.
Mục Lương một lần nữa hưởng thụ kết quả thân thể cường hóa bé nhỏ không đáng kể.
Đóa Hoa Sương Mê lớn chừng quả đấm, nếu như hoa đã tăng trưởng sẽ cao trên dưới hai thước, buội cây cao khoảng sáu mét.
Vẫn là đóa hoa tinh khiết màu đen, tổng cộng có ba mươi mấy cánh hoa.
- Nhìn làm sao rất giống hoa sen màu đen nhỉ?
Mục Lương ngẩng đầu nhìn Hoa Sương Mê to lớn.
- Hoa thật là lớn.
Mễ Nặc há to mồm ngạc nhiên.
- Mục Lương, ta muốn làm một cái nghiên cứu cánh hoa này.
Đôi mắt màu vàng óng Vưu Phi Nhi cuồng nhiệt nhìn đóa hoa màu đen to lớn.
- Có thể.
Mục Lương gật đầu.
Anh cũng muốn Vưu Phi Nhi nghiên cứu làm cho bí dược gây mê mạnh hơn nữa.
- A ngáp !
Mễ Nặc đột nhiên buồn ngủ nhếch miệng, xoa xoa hai mắt màu xanh lam.
Cô kỳ quái nói nhỏ:
- Làm sao đột nhiên ta lại cảm thấy mệt mỏi như này? Rõ ràng đêm hôm qua ta ngủ sớm nữa chứ.
- Loại cảm giác quen thuộc này?
Vưu Phi Nhi nghiêng đầu một chút, nhíu mũi về hướng Hoa Sương Mê ngửi một cái.
Mục Lương ngửi thấy được một mùi hương hoa nhàn nhạt, không cần nghĩ cũng biết là mùi hương đặc trưng của Hoa Sương Mê.
Hiện tại, anh hoàn toàn không cần kiểm tra tác dụng mới của Hoa Sương Mê, biểu hiện đã quá rõ ràng.
- Mục Lương, ta mệt nhọc.
Mễ Nặc ngất ngất trầm trầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận