Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 450: Giọng Của Ngươi Rất Êm Tai

Thành Huyền Vũ? Cái tên chưa từng nghe nói tới, nó có thể mạnh tới đâu chứ?
- Tam trưởng lão, không thể xem thường thành Huyền Vũ.
Lan Na nhíu mày thấp giọng nói.
- Ngươi sợ à?
Áo Lợi Ba nheo mắt lại, lão bưng ly bằng xương sọ lên, nhẹ nhàng lắc lư chất lỏng bên trong.
- Không phải, nhưng tiểu công chúa từng nói với ta, đừng xảy ra xung đột với thành Huyền Vũ, nếu không...... Tự gánh lấy hậu quả.
Lan Na thuật lại lời cảnh cáo của Hi Bối Kỳ.
- Xem ra con bé ra ngoài chơi không còn nhớ gì nữa rồi.
Áo Lợi Ba nở nụ cười lạnh lùng.
Lan Na lại im lặng lần nữa, cô rõ ràng mọi người ở đây hoàn toàn không thèm để ý lời này.
Cô nhớ lại hình thể của Man Thú Hoang Cổ, trong lòng không khỏi dâng lên chút bất an.
…..
Ầm ầm !
Mặt đất chấn động, Rùa Đen cất bước đi về phía trước.
Ở Khu vực Trung ương thành Huyền Vũ, bên trong phòng làm việc của Mục Lương.
Anh đang ở viết ca khúc, không sai, chính là viết bài hát.
- Sáng tác bài hát thật là khiến người ta nhức đầu.
Mục Lương bỏ bút than trong tay xuống, đưa tay gãi mái tóc dài.
Anh đang chuẩn bị viết một ca khúc, coi như là 'Thành Ca' thành Huyền Vũ, có tính chất giống với Quốc Ca.
Ca khúc này yêu cầu phải thuộc làu làu, ca từ lại phải có ý nghĩa, dễ nhớ lại dễ dàng truyền bá mới được.
Ở Địa Cầu, Quốc Ca là ca khúc đại diện của một quốc gia.
Nó chính là sản phẩm đấu tranh của dân tộc, có khi là ca tụng hòa bình, còn là giảng giải lịch sử cổ xưa quốc gia mình.
Ở một vài nơi quan trọng, dưới tình huống cần nhấn mạnh sự tồn tại của quốc gia, Quốc Ca sẽ đại biểu cho quốc gia.
Quốc Ca còn là một trong những đường tắt ngưng tụ lòng người, nghe được Quốc Ca là có thể nhớ tới quốc gia, đây chính là ý nghĩa chính của Quốc Ca.
- Quên đi, nghe hát một chút để tìm ít linh cảm.
Mục Lương cảm thán một tiếng.
Anh lôi ngăn kéo ra, rút điện thoại đã được sạc đầy ra, thuần thục điền mật mã vào, mở máy nghe nhạc, bắt đầu nghe từ bài đầu tiên.
- Gió thổi qua mùa hè...
Mục Lương hừ nhẹ theo giai điệu bài hát, chỉ là tiếng hừ hừ vẫn ngâm trong miệng.
Bài vừa rồi là tình ca?
Anh yên lặng dừng bài hát, sau đó tiếp tục hừ nhẹ theo giai điệu tìm linh cảm.
Cót két!
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra.
Mễ Nặc và Nguyệt Thấm Lan ló đầu vào, ánh mắt kinh ngạc nhìn chăm chú vào Mục Lương.
- Khụ khụ, làm sao vậy?
Mục Lương ho khan hai tiếng.
Anh bị hai cô nhìn thẳng chằm chằm như vậy, ít nhiều có chút không được tự nhiên.
- Âm thanh vừa rồi rất êm tai, có thể nghe nữa một lần không?
Mễ Nặc ôn nhu hỏi.
Cô gái tai thỏ đi tới ngồi xuống bên cạnh Mục Lương, đôi mắt màu xanh lam nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động đang sáng.
Nguyệt Thấm Lan cũng kinh ngạc, linh khí nhỏ như vậy, làm thế nào lại có nhiều chức năng đến như thế?
- Có thể.
Anh không nhịn được bật cười, đúng là tình ca mới là động lòng người nhất, rồi chạm nhẹ màn hình điện thoại di động, trở về bên trên một bài.
Giai điệu nhẹ nhàng vang lên, tiếp theo là một giọng nữ ngọt ngào, ca từ quen thuộc làm cho Mục Lương có chút xuất thần, như đã về tới Địa Cầu.
- Nghe hay quá, những thanh âm này làm sao phát ra được?
Đôi mắt Mễ Nặc tỏa sáng lấp lánh nhìn phía Mục Lương.
Anh ôn hòa lên tiếng nói:
- Chắc là các loại nhạc cụ đàn dương cầm, đàn ghi-ta, đàn viôlông.
- Ta biết những nhạc cụ đó, nhưng đàn dương cầm, đàn ghi-ta là những thứ gì vậy?
Nguyệt Thấm Lan hơi nghiêng đầu, lại là một vài từ nghe không hiểu.
- Chờ sau này ta sẽ nói cho ngươi biết những thứ này.
Mục Lương bất đắc dĩ lắc đầu.
Những nhạc cụ này phải đợi anh làm thí nghiệm một chút mới giới thiệu được.
- Được.
Nguyệt Thấm Lan đảo mắt đẹp khinh thường, nói từ khó hiểu, nhưng hiện tại lại không giải thích, còn thừa nước đục thả câu.
Mục Lương liếc nhìn cô gái tai thỏ, tâm niệm khẽ động, hỏi với giọng nói trong trẻo:
- Ta dạy các ngươi hát, thế nào?
- Được.
Mễ Nặc lập tức sôi nổi, tai thỏ phấn chấn dựng thẳng, sắc mặt tràn đầy chờ mong.
- Hát bài này, rất dễ học.
Mục Lương mở ra bản địa ca từ, lấy ra giấy bút, đổi ca từ thành ngôn ngữ thông dụng của thế giới này.
- Tới đây, hát theo ta câu đầu tiên.
Mục Lương hắng giọng một cái, tiếng hát chậm rãi phát ra:
- Còn nhớ rõ mùa hè ngày hôm qua, gió nhẹ thổi qua trong nháy mắt...
- Có vẻ rất khó.
Vẻ mặt của Mễ Nặc nghiêm túc, khẽ nhếch môi hồng, đang từ từ học.
Nguyệt Thấm Lan cầm ca từ, đầu tiên là dùng tiếng địa phương đọc một lần:
- Còn nhớ rõ mùa hè ngày hôm qua…
- Còn nhớ rõ mùa hè ngày hôm qua, gió nhẹ thổi qua trong nháy mắt.
Giọng nữ trong veo vang lên, Mễ Nặc đang cố gắng tìm chuẩn âm.
- A?
Mục Lương cau mày lại, biểu cảm cảm thấy ngoài ý muốn, cô gái tai thỏ hát rất hay.
- Mục Lương, thế nào?
Khuôn mặt xinh đẹp của Mễ Nặc ửng đỏ, tay nhỏ nắm lấy góc áo có chút xấu hổ.
- Giọng của ngươi rất êm tai, ngươi rất thích hợp hát bài hát này.
Khóe miệng Mục Lương nhếch lên, vươn tay xoa xoa đầu cô gái tai thỏ.
Trong lòng anh chợt có ý nghĩ, chờ tương lai xây dựng xong Viện Ca Kịch, có lẽ có thể để cho Mễ Nặc lên sân khấu biểu diễn, có thể rèn luyện khuyết điểm rụt rè của cô ấy.
Tất nhiên, điều này cần thời gian dài rèn luyện mới được, cần từ từ đến.
Hoặc là giao Viện Ca Kịch ném cho cô gái tai thỏ phụ trách?
Đây cũng là một cách rèn luyện.
Hơn nữa, Viện Ca Kịch có thể kiếm được nhiều tinh thạch hung thú, đặc biệt là đối với một vài người giàu có, những thứ này nhìn qua rất cao cấp, những người đó đều rất cam lòng tiêu tiền.
Trừ những điều này ra, còn có thể cải thiện một chút trạng thái tinh thần của các cư dân.
- Thật không?
Đôi mắt màu xanh lam Mễ Nặc càng ngày càng sáng lên.
- Tất nhiên rồi, ngươi hát còn hay hơn bản gốc.
Mục Lương cong tay búng xuống trán cô gái tai thỏ, cô vẫn không phải tự tin như vậy.
Thanh quản của cô gái tai thỏ rất đặc biệt, trong sự trong trẻo mang theo nhu hòa, rất thích hợp hát ca khúc nhẹ nhàng.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã hỏi:
- Còn ta thì sao?
- Ngươi cũng hát rất êm tai.
Trong mắt Mục Lương có ý cười.
- ... Qua loa.
Nguyệt Thấm Lan bĩu môi, ánh mắt u oán.
- Câu thứ hai hát như thế nào?
Mễ Nặc cầm lấy tay Mục Lương, dáng vẻ tràn đầy phấn khởi vô cùng đáng yêu.
Mục Lương đánh tay lấy nhịp, dạy từng câu:
- Bây giờ, gió vẫn đang thổi, mùa thu bay theo mưa.
Nguyệt Thấm Lan và Mễ Nặc học chăm chú, hai người thật sự thích hát ca hát.
Một giờ trôi qua rất nhanh.
Kẽo kẹt...
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, tiểu hầu gái đi đến, đưa tới ba chén trà mới.
- Ừng ực ừng ực !
Mễ Nặc nâng chén trà lên, uống một cái cạn nước trà, hát liên tục trong một giờ, cổ họng của cô cũng sắp khô hết.
- Nhớ kỹ hát như thế nào chưa?
Mục Lương đặt chén trà trống rỗng xuống, ngước mắt nhìn phía hai người.
- Ta hát một lần cho ngươi nghe.
Khuôn mặt xinh đẹp của Mễ Nặc ửng đỏ, kéo tay Nguyệt Thấm Lan.
- Được.
Mục Lương phối hợp đánh nhịp.
- Còn nhớ rõ mùa hè ngày hôm qua, gió nhẹ thổi qua trong nháy mắt...
Mễ Nặc và Nguyệt Thấm Lan nắm tay nhau cùng cất tiếng hát.
Tai lông nhung màu lam của cô gái tai thỏ nhẹ nhàng lắc lư theo nhịp điệu, biểu đạt trong lòng cô đang vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận