Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1905: Lại Có Tám Đơn Đặt Hàng Lớn



- Cái này...

Quý tộc hỏi chuyện do dự.

Vất vả lắm hắn mới đặt được hai chiếc TV, trả tiền là không có khả năng, đành hậm hực nói:

- Ta chờ ở thành Y Lê.

Hồ Tiên mỉm cười nói:

- Tốt, mười ngày sau mang biên lai mua TV đến chi nhánh Trung tâm Huyền Vũ thành Y Lê để lấy hàng.

- Chúng ta cũng giống như vậy sao?

Quý tộc khác vội vàng hỏi.

- Đúng vậy.

Hồ Tiên gật đầu một cái.

- Vậy là tốt rồi, ta yên tâm.

- Ta mua nhà ở Phố Buôn Bán, khoảng cách không xa, có thể chờ.

-...

Những quý tộc này đều yên lòng, có người lập tức lại đặt thêm vài chiếc TV và linh khí cuộc sống khác.

Có quý tộc tò mò hỏi:

- Sau khi rời đi thành Y Lê thì thành Huyền Vũ sẽ đi nơi nào?

- Mọi người nhớ lưu ý TV, bên trong sẽ có thông báo.

Hồ Tiên nhàn nhạt nói.

Hiện tại các quý tộc đều có một chiếc TV trong nhà, mỗi ngày đều ngồi trước màn hình chờ đổi mới, cái này trở thành con đường tuyên truyền rất tốt về thành Huyền Vũ.

Tin tức Rùa Đen muốn đi kênh Sương Mù tạm thời không thể để cho người ngoài biết được, nếu không sẽ gây ra khủng hoảng.

Ở trong suy nghĩ của rất nhiều người thì kênh Sương Mù chính là từ ngữ đại biểu cho cái chết, nếu như thành Huyền Vũ đến kênh Sương Mù, rất có thể sẽ đi hướng diệt vong, vậy đơn đặt hàng của bọn họ làm sao bây giờ?

- Ồ, tốt thôi.

Các quý tộc gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Các quý tộc ở Trân Bảo Lâu lại mua rất nhiều đồ dùng, làm cho tủ trưng bày tầng một trở nên trống rỗng.

Ong ong ong ~

Đôi tai hồ ly lông nhung của Hồ Tiên giật giật, cô nghĩ tới điều gì đó, vội vàng đứng lên rời đi Trân Bảo Lâu, nhanh nhẹn nhảy lên mái nhà.

Cô nhìn về phía bầu trời xa xăm, hai chiếc phi thuyền đang bay tới từ phương hướng khác nhau, sau khi tới gần thành Huyền Vũ mới giảm tốc độ, bay qua tường thành cao ngất và tiến vào Ngoại Thành, mục đích là sân bay.

- Hai chiếc đã trở về, còn tám chiếc đang trên đường đi.

Hồ Tiên nhẹ giọng lẩm bẩm.

Một lúc lâu sau lại có bốn chiếc phi thuyền lần lượt trở lại thành Huyền Vũ.

Vì phải đến những nơi khá xa nên bốn chiếc còn lại cần thời gian nhiều hơn để trở về, chắc ngày mai mới có thể trở lại.

- Lại có tám đơn đặt hàng lớn.

Hồ Tiên nhìn đơn đặt hàng mà nhân viên công tác đưa tới, bên trên liệt kê rõ ràng hàng hóa và số lượng, còn kèm theo tiền đặt cọc.

Tám đơn đặt hàng lớn, hơn nữa còn là đơn của các vương quốc đã hợp tác trước đó, sau khi quốc vương của bọn họ xem qua chất lượng hàng hóa thì đều đồng ý gia tăng số lượng mua sắm vật liệu.

Hồ Tiên nhìn rương gỗ chống chất trước mặt mình, cảm thán nói:

- Mục Lương lại vui vẻ rồi đây.

Cô vừa nhìn thoáng qua tám đơn đặt hàng, danh sách hàng hóa dài ngoằng và số lượng lớn khiến người ta nhìn có chút nhức đầu.

- Còn phải bận rộn một trận nữa.

Hồ Tiên lấy ra bản đăng ký hàng hóa, bắt đầu kiểm kê trữ hàng.

- Năm nghìn bình rượu?

- Còn đơn đặt hàng này chỉ gạo thôi đã muốn tám ngàn túi...

Cô nhìn số lượng tồn kho trong bản đăng ký hàng hóa, yên lặng một hồi lâu.

Tám đơn đặt hàng, chỉ mới tính gạo thôi mà số lượng đặt mua đã vượt qua ba chục ngàn túi, có điều bây giờ kho lúa lại rỗng tuếch, gạo trữ hàng ở Phố Buôn Bán chỉ có ba trăm túi.

Cô gái đuôi hồ ly không biết nên vui hay nên buồn, ba chục ngàn túi gạo, ngắn nhất cũng cần nửa tháng mới có thể trồng ra.

Không chỉ gạo, số lượng đặt mua lúa mì cũng đạt tới hai mươi lăm ngàn túi, bắp là mười sáu ngàn túi, khoai lang là năm chục ngàn cân.

Ngoại trừ lương thực thì số lượng đặt mua rượu cũng phá lệ khoa trương, tổng cộng tám đơn đặt hàng là hơn mười vạn bình.

Mật ong là năm nghìn hộp, còn có tám ngàn túi linh mễ (gạo đột biến).

Trà Tinh Thần là mười ngàn cân.

- Có tăng giờ làm việc thì cũng phải sản xuất xong.

Đôi mắt màu đỏ rực của Hồ Tiên lóe sáng, không có lý do phải buông tha đơn đặt hàng tới tay.

Cô đứng dậy rời đi Trân Bảo Lâu, cưỡi Ong Thợ đi Đồng Ruộng và kho lúa.

Khi cô làm xong việc thì trời đã hoàn toàn tối đen, thời gian dùng cơm ở cung điện Trung Ương đã qua.

Hồ Tiên trở lại Trung Ương với vẻ mặt hưng phấn, cô đi vào cung điện và uốn éo tiến vào thư phòng trong ánh mắt kinh ngạc của các tiểu hầu gái.

- Hôm nay, trông đại nhân Hồ Tiên có vẻ rất vui?

Tiểu Mật nói thầm một tiếng.

Vệ Ấu Lan thanh thúy nói:

- Không biết, chúng ta không nên hỏi nhiều.

- Ừm, ngài ấy còn chưa ăn tối, ta đi nấu mì.

Tiểu Mật ngây thơ nói.

- Nhớ chiên thêm vài cái trứng, ngài ấy thích ăn.

Vệ Ấu Lan dặn dò.

- Được, ta biết rồi.

Tiểu Mật lên tiếng.

Trong thư phòng, Hồ Tiên đang bày một loạt đơn đặt hàng lớn vừa bắt được hôm nay cho Mục Lương xem.

Anh nhìn hết tám đơn đặt hàng, kinh ngạc nói:

- Bọn họ đặt hàng nhiều như vậy à?

Hồ Tiên quyến rũ nói:

- Đúng vậy, tất cả đều muốn giao hàng trong vòng mười lăm ngày, thời gian này rất gáp gáp.

- Ngoại trừ lương thực và dầu thì những hàng hóa khác dễ giải quyết, xây thêm vài cái nhà xưởng là được.

Mục Lương chậm rãi gật đầu nói.

- Vấn đề là số lượng đặt mua lương thực và dầu chiếm phần lớn.

Hồ Tiên bất đắc dĩ nhún vai.

Mục Lương suy nghĩ một chút, bình thản nói:

- Chuyện này không cần nôn nóng, năm ngày sau rời đi thành Y Lê, khoảng bốn ngày là có thể đến phụ cận kênh Sương Mù, chờ Tiểu Huyền Vũ tiến hóa thành công thì chúng ta có thể trồng thêm gạo và lúa mì.

- Hy vọng có thể tiến hành dựa theo kế hoạch.

Hồ Tiên chậm rãi gật đầu, nghĩ tới điều gì đó, thanh thúy nói:

- Bọn họ đều giao tiền đặt cọc, ngày mai ta sẽ phân phó thuộc hạ chở tinh thạch ma thú tới cung điện.

- Không cần đâu, ta sẽ đi ngay bây giờ.

Đôi mắt màu đen của Mục Lương sáng lên, anh vừa dứt lời, người cũng đã biến mất khỏi thư phòng.

Anh sốt ruột muốn biết thu được bao nhiêu tinh thạch ma thú, nếu như chuyển hóa toàn bộ thành điểm tiến hóa thì có thể đột phá cửa ải lớn hai trăm tỉ điểm tiến hóa hay không.

- Vội vã như vậy sao...?

Hồ Tiên run run đôi tai hồ ly lông nhung của mình, đôi mắt màu đỏ rực lóe sáng.

Cộc cộc cộc ~~~

Cửa thư phòng bị gõ vang, Tiểu Mật ló đầu vào, ngoan ngoãn hỏi:

- Đại nhân Hồ Tiên, ta nấu mì, ngài ăn một chút không?

Mỗi lần Hồ Tiên về trễ đều chưa kịp ăn tối, các tiểu hầu gái đã quen rồi, vì thế mỗi lần như vậy đều sẽ nấu một tô mì lớn cho nàng ấy.

- Được.

Hồ Tiên thong dong đứng lên, uốn éo rời đi thư phòng.

Cô đi tới phòng ăn, tiểu hầu gái bưng một tô mì lớn, trên mặt là tám cái trứng chiên.

Hồ Tiên thấy vậy đôi mắt đẹp lại sáng lên, cho Tiểu Mật một ánh mắt “Ngươi rất tuyệt”

- Trong nồi còn có mười cái trứng chiên, nếu không đủ thì cứ nói ta biết.

Tiểu Mật tiểu nhỏ giọng nói.

-... Còn có mười cái?

Đôi mắt của Hồ Tiên trừng lớn.

Mặc dù cô thích ăn trứng chiên, nhưng một lần ăn mười tám cái cũng sẽ rất ngán.

Bạn cần đăng nhập để bình luận