Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 217: Chúng Ta Không Phải Đang Ăn Xin

Y Lệ Y nhìn những quyển sách được đặt ở trên kệ, trong đôi mắt màu xanh lục có gì đó không nỡ. Cô có chút muốn đem số sách này về nhà, đặt ở trong nhà khẳng định sẽ rất bắt mắt.
- Ai dà !
Y Lệ Y thở dài, đáng tiếc đây không phải chuyện mà cô có thể làm chủ.
Cô mở một cuốn sách tên là Hỗn Độn, một lần nữa trầm mê với những câu chuyện thần bí mà lại không thể tin được.
Thời gian chậm rãi trôi qua, màn đêm lặng lẽ buông xuống.
Ục ục !
Một tiếng đói bụng kêu lên, làm cho Y Lệ Y hoàn hồn lại.
Cô sờ bụng một cái, bất đắc dĩ khép quyển sách lại.
Hai ngày qua, mỗi ngày Y Lệ Y đều chỉ ăn một bữa, chuẩn bị cầm cự đến ngày nhận tiền lương.
Cô ngại phải làm theo hướng dẫn của Nguyệt Thấm Lam, đi báo cáo công việc trong khi dùng bữa tối.
- Không xong, trời tối rồi.
Y Lệ Y kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ đèn đường đều đã sáng lên. Công việc của cô ngày hôm nay còn chưa báo cáo cho Phủ Thành Chủ, những cuốn sách ở xưởng in còn phải giao cho Mục Lương đại nhân kiểm duyệt nữa.
Y Lệ Y hốt hoảng thu dọn trên bàn, cất Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng vào túi, cầm mấy cuốn sách lên rồi rời khỏi hiệu sách, khóa cửa lại rồi đi tới Phủ Thành Chủ.
Cô vò đầu bứt tóc, bất đắc dĩ nói:
- Đều do Hỗn Độn viết quá hay.
- Có vẻ hôm nay có nhiều người hơn.
Y Lệ Y đi trên Phố Buôn Bán.
Cô sửa sang lại hiệu sách trong hai ngày qua, phát hiện buổi tối Phố Buôn Bán Sẽ càng đông người hơn.
- Người ngủ qua đêm càng ngày càng nhiều rồi.
Y Lệ Y cảm thán một câu.
Nếu đổi lại là cô cũng nhất định sẽ ngủ lại ở Phố Buôn Bán, mỗi ngày ngủ dậy đều có món ngon để ăn, môi trường còn sạch sẽ như vậy.
- Hả? Hai người kia không phải là kẻ đã chặn đường mình lúc nửa đêm hôm đó sao?
Y Lệ Y kinh ngạc nhìn vào cửa của một cửa tiệm, có hai cô gái đang ngồi xổm, dáng vẻ trông như đang ăn xin?
Mễ Á cảm giác được có ánh mắt đang nhìn mình, lặng lẽ dùng năng lực che đi khuôn mặt, khiến người ta không thể thấy rõ tướng mạo.
Hi Bối Kỳ cũng nhận ra cô gái tóc xanh này, lúng túng nghiêng đầu sang chỗ khác.
Cô rất muốn lớn tiếng nói một câu: Chúng ta không phải đang ăn xin.
Hai người vì không để bị đói, đã không ở trong Tam Tinh Lâu nữa, tối đến chỉ có thể nghỉ ngơi ở cửa quán ven đường.
Nếu không phải là hai người có Văn Điệp Thông Quan thì đêm khuya hai người sẽ bị đuổi đi rồi.
- Này Tai Mèo, nếu không chúng ta mau chóng rời đi kiếm chút tinh thạch hung thú được không?
Hi Bối Kỳ nhỏ giọng nói.
Đối mặt với ánh mắt khác thường của người khác, khiến cô gái tóc vàng thấy không thoải mái.
- Đừng vội, tối nay ta sẽ vào trong thăm dò một chút.
Mễ Á khẽ liếc mắt nhìn về phía Úng Thành.
Cô đã quan sát hai ngày qua, phát hiện đã buông lỏng cảnh giác rất nhiều.
- Ta cũng muốn đi.
Hi Bối Kỳ nghiêm túc nói.
- Được.
Mễ Á suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Sau đó, hai người không thảo luận nữa, ngơ ngác ngồi xổm ở một bên.
Y Lệ Y không tiến lên chào hỏi mà chỉ lễ phép gật đầu với hai cô gái đang nhỏ giọng bàn luận.
Cô cất bước đi về phía Úng Thành, sau khi thông qua nghiệm chứng thân phận, đi qua cửa lớn của Úng Thành rồi đi về phía ngoại thành.
Khu ngoại thành ấm cúng hơn so với Phố Buôn Bán, hoặc có thể nói là đông đúc hơn. Những ngôi nhà trên mấy con phố đều đã lên đèn, trong không khí nồng nặc mùi thịt nướng.
- Ục ục !
Y Lệ Y ngửi được mùi thịt, bụng lại bắt đầu kêu lên.
Cô bất đắc dĩ bước nhanh, mau chóng đến dinh thị của Phủ Thành Chủ để báo cáo công việc, sau đó về nhà nướng thịt ăn.
Bạch bạch bạch...
Y Lệ Y leo lên cầu thang rất nhanh, đi tới Khu vực Trung ương.
Cô đứng ở cửa chính của cung điện, tự mình lẩm bẩm:
- Lúc này, Phủ Thành Chủ hẳn đã dùng bữa tối rồi nhỉ?
- Quên đi, vẫn nên vào xem một chút.
Y Lệ Y cất bước tiến vào cửa lớn cung điện của Phủ Thành Chủ.
Lúc này, Vệ Ấu Lan từ trong phòng bếp bưng đồ ăn nóng hổi ra, thấy Y Lệ Y chuẩn bị đi tới trước thư phòng.
Cô khẽ ôn nhu hỏi:
- Y Lệ Y tiểu thư, ngươi đến tìm Mục Lương đại nhân sao?
- Đúng vậy.
Y Lệ Y liếc nhìn miếng thịt rán trong khay, trong miệng càng tiết ra nhiều nước bọt hơn. Nếu như chỉ là nướng thịt được chế biến như bình thường, nướng thịt tươi gì đó. Cô ngược lại sẽ không cảm thấy có cảm giác thèm ăn gì cả, có thể do thịt nướng của Phủ Thành Chủ thực sự quá ngon, ăn một lần rồi sẽ muốn ăn lần thứ hai.
- Bây giờ, Mục Lương đại nhân đang ở phòng ăn, ta giúp ngươi hồi báo một chút.
Vệ Ấu Lan bưng đồ ăn tới phòng ăn.
Y Lệ Y há miệng muốn ngăn cản, nhưng lại không biết vì sao không nói nên lời.
Cũng không lâu sau đó.
Giọng của Mục Lương từ trong phòng ăn truyền tới:
- Để cho cô ấy đi vào đi!
Trong chốc lát tiểu hầu gái đã ló đầu ra, nhu thuận nói:
- Y Lệ Y tiểu thư, Mục Lương đại nhân bảo ngươi vào trong.
- Cảm ơn.
Y Lệ Y cảm kích nói.
Cô cất bước đi vào phòng ăn, nhìn thấy mấy người Mục Lương, Nguyệt Thấm Lam đang dùng cơm.
- Y Lệ Y tiểu thư, bận đến tối muộn rồi mới đến báo cáo công việc, thực sự là vất vả rồi.
Đôi môi đỏ mọng của Nguyệt Thấm Lam giương lên:
- Ngươi ăn tối chưa?
- Chưa, vẫn chưa.
Khuôn mặt xinh đẹp của Y Lệ Y ửng đỏ, ngượng ngùng cúi đầu.
Cô không nghĩ tới lại đến đúng thời gian Phủ Thành Chủ đang dùng bữa tối, thật là bất ngờ.
- Vậy ngồi xuống ăn chung đi!
Mục Lương thản nhiên nói.
Vệ Ấu Lan lập tức đem lên thêm một bộ chén đũa, kéo ghế ra giúp Y Lệ Y ngồi xuống.
- Cảm ơn.
Y Lệ Y lễ phép nói cảm ơn.
Cô quay đầu chuẩn bị báo cáo công việc, đã chạm phải ý vị thâm trường trong đôi mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lam.
Y Lệ Y cảm thấy thẹn lòng, bây giờ chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Cô rất muốn nói mình thật sự không cố ý tới để ăn chực nằm chờ, chỉ là trùng hợp mà thôi.
- Chuẩn bị cho Hiệu sách thế nào rồi? Ngày mai có thể khai trương rồi chứ?
Mục Lương nuốt xuống miệng thịt trong miệng.
- Có thể, toàn bộ đều đã chuẩn bị xong.
Y Lệ Y vội vã ngẩng đầu lên nói.
Nếu như không phải do cô đọc sách quên thời gian thì buổi chiều đã có thể đến báo cáo công việc.
- Vậy là tốt rồi, ngày mai Thấm Lam sẽ đi qua hỗ trợ.
Mục Lương ôn hòa phân phó nói.
Sách ở trong tiệm đối với người của thời đại này mà nói quả thật quá quý, khó có thể đảm bảo sẽ có người làm ra chuyện không lý trí trong ngày khai trương.
Có Nguyệt Thấm Lam với thực lực cấp 6 tọa trấn, có thể trấn áp một vài kẻ đầu óc phát sốt.
- Được rồi.
Nguyệt Thấm Lam nhẹ gật đầu một cái.
- Mục Lương đại nhân, sách giáo khoa mà ngươi muốn đã được in ra rồi.
Y Lệ Y đem mấy cuốn sách ra.
- Ta xem một chút.
Mục Lương nhận lấy sách từ cô gái tóc đỏ.
Anh mở ra cuốn sách ngữ văn đầu tiên, nhìn vào từng văn tự tượng hình bên trong, thoả mãn gật đầu.
Tiếp theo lại kiểm tra sách số học một chút, nhận thấy phông chữ được in rất rõ ràng.
- Bản in rất tốt, dựa theo bản mẫu này rồi in nhiều thêm một chút.
Mục Lương đang chuẩn bị cho việc khai giảng lớp học trong thời gian tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận