Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2407: Khí Phách Vênh Váo.

Đáy mắt của Nguyệt Thấm Lan hiện lên tia sáng lạnh lẽo, quay đầu hỏi:

- Không ngờ việc này còn liên lụy đến vương quốc Phúc Nhĩ Kỳ, chúng ta có cần phái người đi tiếp xúc một chút không?

Vương quốc Phúc Nhĩ Kỳ là một nước lớn, thực lực tổng hợp còn mạnh hơn cả vương quốc Hải Đinh, công tước Bá Lệ là quý tộc của vương quốc Phúc Nhĩ Kỳ.

- Chờ tra hỏi rõ ràng, bắt được công tước Bá Lệ rồi nói sau.

Ánh mắt của Mục Lương lấp lóe.

- Đây chính là tiền trảm hậu tấu mà ngươi nói à?

Khóe môi của Nguyệt Thấm Lan hơi cong lên.

Mục Lương giơ tay lên nhẹ nhàng búng trán Nguyệt Thấm Lan, nói:

- Ngươi dùng từ không đúng rồi, ta làm việc không cần phải trưng cầu sự đồng ý của Phúc Nhĩ Kỳ, cũng không cần hội báo với hắn.

Phúc Nhĩ Kỳ là quốc vương của vương quốc Phúc Nhĩ Kỳ, một gã cường giả cấp bậc Chí Tôn.

Đôi mắt đẹp của Nguyệt Phi Nhan và Hi Bối Kỳ trừng lớn, cả hai đều cảm thấy Mục Lương bây giờ có chút khí phách vênh váo.

Nguyệt Thấm Lan chớp chớp đôi mắt màu xanh nước biển, dò hỏi:

- Vậy ta phái người đi bắt công tước Bá Lệ?

- Còn chưa biết công tước Bá Lệ ở đâu, ngươi muốn đi bắt hắn ở chỗ nào?

Mục Lương cười một tiếng, dựa lưng ra sau, chậm rãi nói:

- Đừng nóng vội, hắn chạy không được, bảo Tạp Giai thẩm vấn Thiệu Tông, chắc có thể tra ra hướng đi của Bá Lệ.

- Vâng!

Nguyệt Thấm Lan gật đầu nhận đồng.

Mục Lương ngước mắt nhìn về phía cô gái Ma Cà Rồng và cô gái tóc đỏ, nhướng mày nói:

- Còn có tranh xếp hình mười ngàn mảnh đang chờ các ngươi đấy, phải cố gắng lên.

- A ~~~

- Mục Lương~~~

Hi Bối Kỳ và Nguyệt Phi Nhan không khỏi kêu rên.

Không ngờ Mục Lương lại thật sự làm ra trò chơi xếp hình mười ngàn mảnh, cả hai vốn dĩ cho rằng đó là Nguyệt Thấm Lan đùa giỡn mình mà thôi.

Mục Lương buồn cười nói:

- Xếp hình chơi rất vui, không nên có oán khí lớn như vậy.

- Vậy sao ngươi không chơi đi?

Nguyệt Phi Nhan lẩm bẩm.

Mục Lương tự tin nói:

- Trò xếp hình ba ngàn mảnh này ta chỉ cần một phút là ghép xong rồi.

Nguyệt Phi Nhan và Hi Bối Kỳ co giật khóe miệng, cúi đầu nhận mệnh.

- Ai~ ~~~

Hi Bối Kỳ thở dài.

- Chỉ cần các ngươi bình tĩnh ngồi xuống tập trung, không cần cãi nhau hay vung tay múa chân là được.

Mục Lương ôn hòa nói.

- Ta biết rồi.

Hi Bối Kỳ bĩu môi nói.

Mục Lương mỉm cười, xoay người rời đi chính sảnh trở về thư phòng.

Bên kia, trên phi thuyền vận chuyển.

Tạp Giai nhìn Trùng Cộng Hưởng ngừng vỗ cánh, quay đầu về phía Lạp Nhã, hỏi:

- Thừa dịp bí dược nói thật vẫn còn hiệu lực, chúng ta tiếp tục khảo vấn Thiệu Tông chứ?

- Cũng được, mang hắn tới đây đi.

Lạp Nhã gật đầu một cái rồi nhìn về phía La Na.

- Vâng.

La Na lên tiếng, xoay người rời phòng.

Ở căn phòng gần đó, Hỉ Na từ từ mở mắt ra, cảm giác có chút đau đầu.

- Cứ như là mình đã ngủ thật lâu.

Cô ta giơ tay lên xoa huyệt thái dương, chậm rãi ngồi dậy.

Cô ta nhìn quanh gian phòng một vòng, ngạc nhiên phát hiện mình đã không ở trong quán rượu, mà trở lại trên phi thuyền vận chuyển.

- A, chẳng lẽ ta đang nằm mơ sao?

Đôi mắt của Hỉ Na trợn to, vội vã đứng lên đi tới cửa phòng.

- Cộp cộp cộp ~~~

Cô ta đẩy cửa phòng ra, thấy La Na mang theo Thiệu Tông hôn mê đi ngang qua mình.

- Tiểu thư La Na.

Hỉ Na vội vã hô một tiếng.

La Na quay đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt mang theo sự dò hỏi.

Hỉ Na rụt cổ một cái, sợ hãi hỏi:

- Sao chúng ta trở lại phi thuyền rồi?

La Na suy nghĩ một chút, lạnh nhạt trả lời:

- Nhiệm vụ hoàn thành, hiện tại phải đi về thành Y Lê, cho nên chúng ta ở trên phi thuyền vận chuyển.

- Nhiệm vụ đã hoàn thành rồi?

Hỉ Na lộ ra vẻ mặt hoang mang.

La Na không có giải thích, xoay người tiếp tục đi về phía trước, chẳng mấy chốc đã trở lại phòng của Tạp Giai và Lạp Nhã.

- Phanh ~~~

Cô thuận tay ném Thiệu Tông xuống sàn nhà khiến hắn đau tỉnh lại.

- A ~~~

Thiệu Tông nhăn mặt, hắn ta nhịn đau mở mắt ra, nhìn thấy đám người Lạp Nhã, sắc mặt hắn ta tức khắc trắng bệch.

Lạp Nhã lạnh giọng hỏi:

- Ta hỏi ngươi, công tước Bá Lệ đi đâu?

- Hắn trở về vương quốc Phúc Nhĩ Kỳ rồi.

Thiệu Tông nói một cách đương nhiên.

Tạp Giai trợn trắng mắt nói:

- Vương quốc Phúc Nhĩ Kỳ lớn như vậy, hắn đi tới chỗ nào hả?

Yết hầu của Thiệu Tông nhấp nhô, đáp:

- Vương thành.

Lạp Nhã tiếp tục hỏi:

- Ngoại trừ trộm cướp Thép Tím thì hắn còn bảo ngươi làm chuyện gì không?

- Hoặc ngươi có bí mật gì gạt chúng ta?

Tạp Giai nói bổ sung.

- Không có, thật sự không có.

Thiệu Tông vội vàng lắc đầu.

Tạp Giai nhàn nhạt nhìn Thiệu Tông, thấy đối phương không có phản ứng khác, nghĩa là hắn không có nói dối.

- Hóa ra bọn hắn đã bắt được Thiệu Tông rồi.

Ngoài cửa, đôi mắt của Hỉ Na trợn to, lắng nghe cuộc đối thoại của những người bên trong phòng.

- Hỉ Na, pha bình trà đưa tới đây.

Đột nhiên, giọng nói của Lạp Nhã từ trong phòng truyền ra.

Cơ thể của Hỉ Na run lên, vội vàng đáp lại:

- Vâng, đại nhân Lạp Nhã.

……..

Trong chính sảnh cung điện.

- Phi Nhan à ~~~

Hi Bối Kỳ kéo dài giọng:

- Ngươi đếm xem chúng ta còn dư lại bao nhiêu mảnh thế?

- Vâng!

Nguyệt Phi Nhan hữu khí vô lực lên tiếng, bắt đầu đếm các mảnh ghép trên mặt bàn.

- Rào rào.

Cô lẩm nhẩm đếm từng mảnh nhỏ:

- Một, hai, ba, bốn...

Qua một hồi lâu, Nguyệt Phi Nhan lên tinh thần nói:

- Còn dư lại 235 mảnh.

- A, như vậy chẳng phải chúng ta sắp ghép xong rồi sao!?

Hi Bối Kỳ cũng lập tức lên tinh thần.

Nguyệt Phi Nhan gật đầu thật mạnh nói:

- Ừ đúng rồi, hơn hai trăm mảnh mà thôi, cố gắng một chút nữa là tối nay có thể ghép xong hết rồi.

- Rất tốt, chúng ta tiếp tục thôi.

Hi Bối Kỳ hít sâu một hơi rồi nói.

Hai người đã xếp hình được hai ngày, trong hai ngày này, chỉ cần có thời gian rảnh thì các cô đều sẽ ngồi đối mặt nhau xếp hình, dù sao thì Mục Lương chỉ cho thời hạn ba ngày.

Nguyệt Phi Nhan và Hi Bối Kỳ lại vùi đầu tìm kiếm các mảnh nhỏ để xếp lại, thấy đích đến không còn xa, hiệu suất cả hai đề cao không ít.

Mảnh nhỏ còn lại không nhiều lắm, căn cứ vào nhan sắc và hình dạng để sàng chọn, rất nhanh có thể tìm được mảnh nhỏ cần thiết.

Nửa giờ sau, mảnh nhỏ từ 235 đã giảm bớt còn 152.

- Đã trễ thế này rồi mà các ngươi còn không nghỉ ngơi sao?

Một giọng nói êm ái vang lên, Ly Nguyệt mặc đồ ngủ đi tới chính sảnh.

Hi Bối Kỳ quay đầu nói:

- Chị Ly Nguyệt, chúng ta ghép xong rồi lại đi nằm ngủ.

- Còn lại bao nhiêu?

Ly Nguyệt nói rồi ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn bàn nhỏ trước mặt được Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng chiếu sáng.

- Chắc còn dư lại hơn một trăm mảnh, nhanh thôi.

Hi Bối Kỳ hưng phấn nói.

Các mảnh ghép thừa càng ngày càng ít, tốc độ hoàn thành cũng ngày một nhanh hơn.

Ly Nguyệt nhẹ giọng hỏi:

- Cần ta giúp một tay không?

Hôm nay, cô không cần trực đêm, cho nên ngủ một giấc tỉnh lại đã là ba giờ đêm.

Hi Bối Kỳ vội vã nghiêm mặt nói:

- Không cần đâu, Mục Lương nói muốn chúng ta tự mình hoàn thành xếp hình, không thể dựa vào người khác, nếu không thì sẽ bắt chúng ta ghép một bộ xếp hình ba chục ngàn mảnh.

- Đúng vậy, đúng vậy, hai chúng ta tự ghép là được rồi!

Nguyệt Phi Nhan vội vã gật đầu nhận đồng.

- Vậy được rồi.

Đáy mắt của Ly Nguyệt hiện lên ý cười, vẫn là Mục Lương hiểu được cách sửa trị hai người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận