Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 843: Người Ngốc Nhiều Tiền



- Viết chữ như thế này đẹp hơn nhiều so với viết bằng than.

Bạch Ngọc kinh ngạc nói.

Tố Cẩm chậm rãi gật đầu:

- Đúng là thứ tốt.

- Nếu muốn viết chữ lớn thì có thể dùng bút lông.

Mục Lương cầm bút được chế tạo từ lông thú, nhẹ nhàng chấm đầu bút vào mực, tiếp theo nâng bút rồi điều chỉnh thủ thế, ngay sau đó đặt bút viết chữ.

Chữ thứ nhất bị Mục Lương viết rất chậm, sau đó anh tăng nhanh tốc độ viết, mỗi chữ vừa cứng cáp vừa có lực, vô cùng khí thế.

Cũng là câu ‘Luôn luôn tin tưởng ngày mai sẽ tốt hơn’ nhưng lại viết ra cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Lạch cạch...

- Xong.

Mục Lương dừng bút, nhẹ nhàng đặt bút lông trở lại giá cắm bút.

Trong mắt của Tố Cẩm tràn ngập kinh diễm, rõ ràng đã bị chữ bút lông của anh hấp dẫn.

- Viết quá tốt!

Bạch Ngọc khiếp sợ thán phục.

Mặc dù cô không hiểu thư pháp nhưng cũng có thể nhìn ra chữ viết của Mục Lương không đơn giản.

- Thì ra viết chữ cũng có nhiều loại như vậy, rất thú vị....

Đôi mắt của Tố Cẩm lộ ra sự hứng thú nồng đậm.

Cô nhìn về phía Mục Lương, ánh mắt cô tràn đầy sùng bái.

Cô là người văn nhã, không bội phục kẻ có thực lực cao cường, ngược lại rất kính nể những người am hiểu sách vở.

- Mục Lương các hạ, ta muốn nhờ ngươi dạy ta viết chữ.

Tố Cẩm nghiêm túc thỉnh cầu.

- Ta không có thời gian.

Mục Lương từ chối không chút do dự.

Tố Cẩm ngẩn người, nhất thời không biết nói cái gì cho phải.

Nguyệt Phi Nhan nhìn Tố Cẩm, nghĩ đến Mục Lương thiếu tinh thạch hung thú, đôi mắt của cô đảo một vòng như suy nghĩ cái gì đó.

Cô bước một bước tới trước, dõng dạc nói:

- Năm vạn khối tinh thạch hung thú sơ cấp trung đẳng, Mục Lương có thể dạy ngươi viết chữ một đêm.

-......

Mục Lương co giật khóe miệng.

Quả là nhanh trí, anh nên cho cô gái tóc đỏ một like hay đánh cô ấy một trận đây?

- Có thật không?

Đôi mắt đẹp của Tố Cẩm lại sáng lên lần nữa.

-......Nếu ngươi đồng ý.

Mục Lương chần chờ một chút rồi gật đầu.

Cần phải giữ gìn mối quan hệ này trở nên không quá xấu, sau này căn cứ trung chuyển còn cần đối phương trông nom.

- Được!

Tố Cẩm gật đầu đáp ứng không chút do dự.

-......

Mục Lương ngẩn người, nàng thật sự đáp ứng rồi?

Tố Cẩm quay đầu ra lệnh:

- Bạch Ngọc, đi chuẩn bị tinh thạch.

- Rõ!

Bạch Ngọc thầm cảm thán một tiếng, cung kính đáp rồi xoay người rời đi.

Hổ Tây ngơ ngác nói:

- Năm vạn khối tinh thạch chỉ vì học viết chữ, như vậy cũng quá xa xỉ rồi.

Nguyệt Phi Nhan lắc lư ngón tay, nhàn nhạt nói:

- Cái này gọi là 'Ngàn vàng khó mua thứ mình thích', hiểu chưa?

- Nó có nghĩa là gì?

Hổ Tây tò mò hỏi.

- Cái này....

Nguyệt Phi Nhan chột dạ một hồi lâu, không thể nhớ lại những gì Mục Lương đã giảng giải.

Đôi mắt đỏ của cô xoay tròn, sau đó ném nan đề sang cô gái tóc bạc:

- Ngươi đi hỏi Ly Nguyệt đi.

Hổ Tây và Hạ Lạc đều nhìn về phía cô gái tóc bạc, mặt mũi hai người tràn đầy tò mò.

Ly Nguyệt cong môi cười, nhẹ giọng giải thích:

- Ý đại khái là: Chỉ cần là thứ mà ta thích thì có tốn bao nhiêu bảo vật để trao đổi đều đáng giá.

- Đúng vậy, chính là ý này!

Nguyệt Phi Nhan gật đầu liên tục.

- Nghe rất có đạo lý.

Hổ Tây và Hạ Lạc liếc nhau, cẩn thận nghiền ngẫm ý nghĩa của câu nói này.

Không bao lâu thì Bạch Ngọc đã trở lại, phía sau còn đi theo hai tên thủ vệ ôm ba cái hòm gỗ.

- Các hạ, ở đây có tổng cộng là năm ngàn khối tinh thạch sơ cấp thượng đẳng.

Bạch Ngọc nghiêm túc nói.

Năm ngàn khối tinh thạch hung thú sơ cấp thượng, tương đương với năm vạn khối tinh thạch sơ cấp trung đẳng.

- Ừ.

Mục Lương vung tay lên, ba cái hòm gỗ lập tức biến mất trước mặt mọi người không thấy tăm hơi.

Tố Cẩm và Bạch Ngọc lại sửng sốt lần nữa, đây là năng lực gì vậy?

- Tốt, bắt đầu học thư pháp thôi.

Mục Lương nhàn nhạt nói.

Gương mặt xinh đẹp của Tố Cẩm ửng đỏ, cười khổ nói:

- Mục Lương các hạ, ta không có bút, cũng không có giấy, càng không có mực.

- Ta đưa cho ngươi một bộ.

Mục Lương nói không chút để ý.

Bất ngờ kiếm lời năm vạn khối tinh thạch, tặng một bộ văn phòng tứ bảo cũng không tính là gì.

- Ta đi lấy.

Vân Hân ngoan ngoãn lên tiếng.

- Đi thôi.

Mục Lương gật đầu.

Diêu Nhi tiến lên trước, ngoan ngoãn tiếp tục mài mực.

Bạch Ngọc nhớ tới một sở thích khác của thành chủ đại nhân, thế là quỷ thần xui khiến hỏi một câu:

- Mục Lương các hạ, ngài biết vẽ tranh không?

- Đó là đương nhiên, Mục Lương vẽ rất đẹp! -

Đáy mắt của Nguyệt Phi Nhan thoáng qua ý cười, ra sức chào hàng.

-.....

Mục Lương liếc nhìn cô gái tóc đỏ, không hiểu sao anh lại có cảm giác hành vi của cô có gì đó quái lạ.

Tố Cẩm lập tức có hứng thú, vội vàng hỏi:

- Mục Lương các hạ, ngươi có thể vẽ một bức tranh cho ta xem được không?

- Tốt thôi.

Mục Lương nể tình đối phương đối xử lễ phép với mọi người, cộng thêm đã lâu rồi không vẽ tranh nên có hơi ngứa tay.

May mà kiếp trước anh học thư pháp cũng học qua tranh thuỷ mặc cơ bản, trình độ tương đương với dân nghiệp dư.

Anh cầm bút lông lên, chấm mực sau đó ngưng thần, trong đầu hiện ra dáng vẻ của thành Huyền Vũ.

Ngay sau đó, Mục Lương đặt bút, sau vài nét vẽ đã phác hoạ ra bộ dáng đại khái của thành Huyền Vũ, tiếp theo lại dùng đầu bút để vẽ mảnh thực vật trong thành.

Nửa giờ sau, một bức tranh thuỷ mặc đơn giản hoàn thành.

- Chậc, không có đẹp lắm, coi như tạm được.

Mục Lương cười khổ một tiếng.

Anh nhìn tranh thuỷ mặc trong tay, nhớ tới lúc ở Địa Cầu học tập thư pháp với một đám nhóc tì mười mấy tuổi, bọn họ còn vẽ còn đẹp hơn anh nhiều.

- Đây là Nội thành thành Huyền Vũ!

Ly Nguyệt liếc mắt một cái đã nhận ra anh vẽ cái gì.

- Ta cũng nhận ra! Đây là Trà Thụ Tinh Thần, đây là hậu hoa viên khu vực Trung Ương, bên này là....

Nguyệt Nhan vô cùng phấn khởi giới thiệu nội dung trong bức vẽ cho Hạ Lạc.

- Vẽ quá đẹp!

Bạch Ngọc không khỏi khen ngợi một tiếng.

Nhìn tranh thuỷ mặc của Mục Lương rồi lại nhìn tranh do thành chủ nhà mình vẽ, có thể dễ dàng nhận ra đẳng cấp chênh lệch.

Bàn tay trắng nõn của Tố Cẩm lướt qua tranh thuỷ mặc, trong lòng cô ấy không cách nào bình tĩnh được.

Cô ấy bỗng nhiên ngẩng đầu, thành khẩn thỉnh cầu:

- Mục Lương các hạ, ta cũng muốn học vẽ.

- Ngươi không học hết được đâu.

Mục Lương cười khổ lắc đầu.

- Năm vạn khối tinh thạch hung thú sơ cấp trung đẳng.

Tố Cẩm lập tức báo giá.

- Được.

Mục Lương nhìn đôi mắt của Tố Cẩm, dáng vẻ thành khẩn kia thật khó mà làm người ta từ chối.

Trên mặt của Ly Nguyệt hiện lên sự ngạc nhiên, vị thành chủ thành Tấn Nguyên này thực sự là người ngốc nhiều tiền?

Bỏ ra mười vạn tinh thạch chỉ để học vẽ tranh và viết chữ?

…………

Sáng sớm, bóng tối lui dần, bầu trời vẫn là một màu xám xịt.

Bên trong thành Tấn Nguyên, Tố Cẩm xử lý sự vụ trong phòng, Mục Lương đặt bút lông đã viết vẽ cả đêm xuống bàn.

Trên mặt đất bên cạnh chất đầy trang giấy đã được vẽ, phần lớn đều là bản thảo mà Tố Cẩm luyện tập trong một đêm.

- Được rồi, hôm nay tới đây thôi.

Mục Lương thở ra một hơi rồi nhìn Tố Cẩm, lúc này trên mặt cô đã lem nhem vết mực.

- Mới đó mà trời đã sáng rồi à.

Tố Cẩm chưa thỏa mãn mà đặt bút lông xuống, tờ giấy trước mặt cô viết ba chữ ‘thành Tấn Nguyên’ to tướng.

- Ta đã chỉ cho ngươi phương pháp cầm bút rồi, mỗi ngày luyện tập một chút là được.

Mục Lương dặn dò.

Bạn cần đăng nhập để bình luận