Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1444: Mua Tất Cả Nửa Người Thú



Trong đầu anh đột nhiên xuất hiện khuôn mặt của Hồ Tiên, Mễ Nặc, Mễ Á và những người khác.

Một tên Nửa Người Thú khác đỏ bừng cả mắt, kích động hỏi:

- Chúng ta thật sự có thể đi sao?

- Ừ, các ngươi muốn đi đâu thì đi.

Mục Lương khoát tay.

Nửa Người Thú tai mèo đột nhiên hỏi:

- Đại nhân, ta có thể đi theo ngươi không?

- Vì sao?

Đáy mắt của Mục Lương thoáng qua một tia kinh ngạc.

Ở đâu cũng có người thông minh.

Nửa Người Thú tai mèo cúi đầu, yếu ớt nói:

- Ta là Người Thú, không có năng lực tự vệ, nếu như bây giờ rời đi nơi này thì sớm muộn gì cũng sẽ bị bắt lại lần nữa, sau đó tiếp tục bị rao bán.

- Đúng thế, lần trước ta cũng là như vậy, bị bán tận ba lần.

- Ta cũng không muốn đi, ta muốn đi theo đại nhân, ta biết rất nhiều thứ, giặt quần áo, nấu cơm, quét dọn vệ sinh.

Nhóm Nửa Người Thú nhao nhao nhìn về phía Mục Lương, ánh mắt bọn hắn mang theo sự khẩn cầu.

Phanh ~~~

Ngay sau đó, Nửa Người Thú tai mèo quỳ gối xuống đất, dập đầu thỉnh cầu Mục Lương.

- Đại nhân, xin hãy thu lưu chúng ta.

Giọng nói của hắn mang theo tiếng khóc nức nở.

Loạt soạt ~~~

Những nửa Nửa Người Thú khác lần lượt quỳ xuống, đồng thanh khẩn cầu.

Mục Lương khẽ gật đầu, nói:

- Vậy cùng ta trở về thành Huyền Vũ đi.

- Cám ơn đại nhân!!

Nghe được lời này, đôi mắt ảm đạm của Nửa Người Thú tai mèo lập tức tỏa sáng.

Mục Lương giơ tay lên nói:

- Đứng lên đi, đừng quỳ.

- Vâng.

Nhóm Nửa Người Thú kích động gật đầu, ngoan ngoãn nhanh chóng đứng lên.

Đôi mắt đẹp màu vàng tím của Bạch Sương tỏa sáng, tán thán nói:

- Mục Lương, ngươi thật là tốt bụng.

- Ta cũng không tính là người tốt đâu.

Mục Lương khẽ lắc đầu.

Căng Khố do dự hỏi:

- Đại nhân, thành Huyền Vũ mà ngài nói có phải là thành Huyền Vũ ở bên ngoài bến cảng không?

- Ngươi biết?

Mục Lương liếc nhìn đối phương một cái.

- Đại nhân nói đùa, dạo gần đây trong thành đều bàn tán về thành Huyền Vũ, ai mà không biết nơi đó chứ!

Căng Khố cười gượng vài tiếng.

Sự xuất hiện của thành Huyền Vũ đã làm chấn động thành Tát Luận, phàm là người có tin tức linh thông một chút đều biết đến thành Huyền Vũ.

- Chúng ta không biết.

Nhóm Nửa Người Thú liếc nhau, xem ra thành Huyền Vũ này có vẻ rất đặc biệt.

- A.

Mục Lương nhàn nhạt nhìn sang các nô lệ trong lồng khác.

Hắn giơ tay chỉ vào một vài chiếc lồng sắt, bình tĩnh hỏi:

- Những nô lệ này có giá bao nhiêu?

Trong lồng sắt có một vài người đàn ông to con, mặc dù trạng thái tinh thần không tốt lắm nhưng mà cơ thể rất tráng kiện.

Căng Khố liếc Diêu Nhi một cái, khóe miệng co giật, thành thật đáp:

- Những nô lệ này đắt một chút, hai mươi kim tệ một người.

Lần này, Diêu Nhi không lên tiếng khiến chủ cửa hàng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

- Mười kim tệ một người, ta muốn hết.

Mục Lương vẫn nói với giọng điệu bình tĩnh.

- Đại nhân, cái giá này quá thấp!

Cơ thể của Căng Khố run rẩy, sắc mặt hắn cũng trở nên khó coi.

- Giá này là được rồi.

Bạch Sương phất tay, thay Căng Khố quyết định vụ giao dịch này.

Vẻ mặt Căng Khố như đưa đám, hắn bất lực phản kháng, chỉ có thể yên lặng tiếp nhận.

Ép mua ép bán!

Trong lòng hắn mắng chửi Bạch Sương, đồng thời mắng luôn cả Mục Lương và những người khác.

Diêu Nhi hất hàm hừ lạnh một tiếng:

- Ai bảo ngươi lừa gạt người khác.

Da mặt Căng Khố co rút, hắn rất muốn chửi ầm lên, nhưng nghĩ đến thân phận của Mục Lương, lại chỉ có thể nghẹn xuống.

Cót két ~

Hắn tiếp nhận túi da thú mà cô gái tóc bạc đưa tới, tay run rẩy mở lồng sắt, thả tất cả nô lệ bị giam giữ ra ngoài.

- Mang tất cả về thành Huyền Vũ đi.

Mục Lương nghiêm túc nói.

- Vâng.

Hộ vệ Trung Ương đồng thanh đáp.

- Đi thôi, chúng ta đến tiệm khác nhìn.

Mục Lương không dừng lại, xoay người rời khỏi cửa hàng Nô Lệ.

Căng Khố thấy vậy thở phào một hơi, mấy tên sát tinh này rốt cuộc cũng chịu đi rồi.

- Đúng rồi, ta cũng muốn hai tên ở cửa ra vào.

Giọng nói của Mục Lương lại vang lên lần nữa.

Khóe mắt Căng Khố nhảy lên, hắn không cách nào từ chối được!

………………

Mục Lương, Ly Nguyệt, Bạch Sương và những người khác đi đến những cửa hàng bán nô lệ khác, không có gì bất ngờ xảy ra, mọi người thấy được rất nhiều Nửa Người Thú bị nhốt trong lồng sắt.

Mục Lương dùng biện pháp tương tự mua tất cả Nửa Người Thú trong cửa hàng mà mình đi qua.

Chỉ có một phần nhỏ Nửa Người Thú lựa chọn tự do, hơn chín phần vẫn lựa chọn đi theo Mục Lương trở về thành Huyền Vũ.

Ngoại trừ mua tất cả Người Thú, Mục Lương còn mua rất nhiều nô lệ với cơ thể khoẻ mạnh, số lượng đạt đến năm trăm, cộng thêm nhóm Nửa Người Thú kia thì đã có hơn một ngàn người.

- Mục Lương, ngươi phải quay về sao?

Bạch Sương quay đầu hỏi.

- Còn có một cửa hàng chưa vào.

Mục Lương nhìn về phía cuối con phố, nơi đó vẫn còn một cửa hàng bán nô lệ.

Cuối phố là một tòa nhà ba tầng bằng gỗ, đó là kiến trúc lớn nhất ở đây. Chỉ cần nhìn bề ngoài và cách trang trí của nó thì cũng có thể biết đây là cửa hàng bán nô lệ lớn nhất trên con đường này.

Bạch Sương đánh giá tòa nhà cuối đường, nhớ tới những gì mà anh trai cô đã nói về công tước, trầm ngâm nói:

- Cửa hàng nô lệ này chắc do công tước mở.

Mục Lương hơi nhướng mày, bình tĩnh nói:

- Cửa hàng do công tước mở chắc sẽ có rất nhiều nô lệ tốt, chúng ta đi xem một chút.

Đoàn người đi đến cửa hàng nô lệ cuối phố, từ xa đã nhìn thấy hai tên nô lệ bị buộc ở cửa ra vào.

- Chẳng lẽ người nơi này đều thích buộc hai tên nô lệ ở cửa ra vào sao?

Mục Lương nhíu mày hỏi.

- Có lẽ nếu không làm vậy thì bọn họ không thể mở cửa hàng được.

Ly Nguyệt lạnh giọng bình luận.

Mục Lương dò xét hai tên nô lệ ở cửa ra vào, cả hai rõ ràng khác hẳn với người thường, một người có dáng người tráng kiện, cả người tản ra khí tức cường giả cấp 5.

Người còn lại có chiều cao khoảng một mét bảy, dáng người gầy gò, ánh mắt lại sáng tỏ có thần, lúc này hắn đang khoanh chân ngồi trước cửa tiệm, bình tĩnh nhìn chăm chú Mục Lương và những người khác.

- Thực lực cấp 5.

Ly Nguyệt thấp giọng nói.

Mục Lương liếc nhìn hai người bọn họ rồi bước vào lầu một cửa hàng bán nô lệ.

Cộp cộp cộp ~~~

Tiếng bước chân truyền đến, một già một trẻ từ trên lầu đi xuống.

Lão giả chừng sáu mươi tuổi, bộ râu hoa râm dài đến ngực, ánh mắt lão lại sáng tỏ có thần.

Cô gái thì khoảng mười bảy, mười tám tuổi, cao khoảng một mét bảy, khuôn mặt xinh xắn, lộ ra vẻ thanh xuân tươi đẹp.

Lão giả mới vừa xuống lầu thì lập tức mở miệng hỏi:

- Các vị muốn mua nô lệ sao?

- Đúng vậy.

Mục Lương thuận miệng lên tiếng.

Lão giả còn muốn nói điều gì đó thì lại thấy được Bạch Sương trong đám người, lão lập tức sửng sốt một chút.

Sắc mặt của lão giả hơi thay đổi, lão nhíu mày rồi hỏi với giọng khàn khàn:

- Công chúa Bạch Sương điện hạ, không biết ngài tới nơi này làm gì?

Lão cho rằng Bạch Sương là công chúa, tới đây tự nhiên không phải là để mua nô lệ, khẳng định là có chuyện khác.

Mà lão là người của công tước, thuộc phe đối địch vương thất, trong lòng tự nhiên không chào đón người của vương thất tới đây.

- Thế nào, ta không thể tới đây à?

Đôi mắt đẹp màu vàng tím của Bạch Sương híp lại, giọng điệu trở nên lạnh lùng.

Mặc dù cô hơi ngây thơ nhưng cũng có thể nghe ra sự bất mãn trong giọng nói của đối phương, lão rõ ràng là không chào đón cô.

Bạn cần đăng nhập để bình luận