Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1054: Các Thế Lực Vùng Nước Mặn Tề Tụ Đến Thành Huyền Vũ

- Long Chủ các hạ, còn bao lâu nữa thì chúng ta đến thành Huyền Vũ?

Phía sau lưng một con Rồng Bay khác truyền đến âm thanh hò hét. Long Chủ nghiêng đầu nhìn lại.

- Đại nhân Long Chủ, là đảo chủ đảo Hải Điệp.

Tam đội trưởng Long Vệ thấp giọng nói.

Đảo Hải Điệp, nằm ở vị trí hướng bắc cốc Phi Long, cuộc sống của người trên đảo có liên quan rất lớn tới một loài hung thú tên là Hải Điệp. Đảo chủ của bọn họ là một cường giả cấp tám cao cấp, thực lực không hề kém bao nhiêu so với Long Chủ.

Long Chủ chậm rãi gật đầu, hắn mở miệng lạnh nhạt nói:

- Buổi chiều chúng ta sẽ tới nơi.

Đảo chủ Đảo Hải Điệp thở phào một hơi:

- Thật tốt quá, may mắn không cần ngồi lâu ở một nơi chật hẹp như lưng con rồng này nữa rồi, đã vậy còn có mùi khó ngửi nữa.

- …

Khóe mắt Long Chủ giật giật.

Nếu không phải đối phương đã giao lộ phí, lão nhất định một cước đá cô ta xuống dưới kia.

Rầm rầm…

Long Chủ cúi đầu nhìn về phía mặt biển, nước biển cuồn cuộn dâng trào, một con hung thú có hình dáng giống cá voi lao ra khỏi mặt biển. Cả người nó có màu xanh đen, hình thể dài gần một cây số, là một con hung thú trên biển cấp tám.

- Cá Nhà Táng!

Tam đội trưởng Long Vệ thấp giọng kinh hô.

- Người của cốc Táng?

Long Chủ nhăn mày.

- Hô …

Miệng Cá Nhà Táng chậm rãi mở ra, từ bên trong miệng nó có ba người đàn ông trần trụi bước tới.

- Quả nhiên, là người của cốc Táng!

Long Chủ bĩu môi.

Tuy rằng trong tên của cốc Táng có một chữ Táng, kì thực nó cũng giống như cốc Phi Long là một hải đảo rất lớn. Mà con Cá Nhà Táng cấp tám kia, là hung thú biển do đảo chủ cốc Táng thuần dưỡng.

- Long Chủ các hạ, đã lâu không gặp.

Lệ Ngoã Cương sang sảng lớn tiếng chào hỏi

- Lệ Ngoã Cương, đã lâu không gặp.

Long Chủ gật đầu lên tiếng.

Tam đội trưởng Long Vệ âm thầm cả kinh:

- Lệ Ngoã Cương, đảo chủ cốc Táng, cường giả cấp tám đỉnh phong!

Hắn tập trung tinh thần nhìn về phía hai người khác bên cạnh Lệ Ngoã Cương, bọn họ là Nhị đảo chủ với Tam đảo chủ của cốc Táng, lần lượt là cường giả cấp bảy cao cấp và cấp tám sơ cấp.

Lệ Ngoã Cương cười ha ha nói:

- Vốn dĩ ta tưởng các hạ sẽ tới trước ta, không nghĩ tới lại gặp mặt ở đây.

- Ta đi đón người cho nên chậm trễ một chút thời gian.

Long Chủ dùng giọng lạnh nhạt nói.

- Hoá ra là như vậy.

Lệ Ngoã Cương nhếch miệng cười.

Hắn nhìn về phía những con Rồng Bay khác trên không trung, sau đó mở miệng hỏi:

- Ta có chút tò mò, tại sao Rồng Bay Vương của ngươi không xuất hiện ở đây?

Long Chủ cười lạnh một tiếng.

Lệ Ngoã Cương cũng biết chuyện Rồng Bay Vương của lão bị thương, hiện tại đối phương hỏi như vậy, rõ ràng là đang châm chọc lão đây mà.

- Chuyện đó không cần các hạ nhọc lòng lo lắng.

Vẻ mặt Long Chủ không chút thay đổi lên tiếng.

Không đợi Lệ Ngoã Cương lần thứ hai mở miệng, lão đã quay đầu đi, hạ lệnh cho Rồng Bay tăng tốc bay tới.

- Hừ!

Ánh mắt Lệ Ngoã Cương âm trầm xuống.

- Đại ca, chúng ta cứ đi trước thôi, đợi khi tới thành Huyền Vũ lại tìm hắn kiếm chuyện.

Lệ Ngoã Khương thấp giọng nói.

Hắn là Nhị đảo chủ của cốc Táng, thực lực gần với Lệ Ngoã Cương, là em trai ruột của đảo chủ cốc Táng.

- Ừm, tiếp tục bơi đi.

Lệ Ngoã Cương khoát tay áo.

Ngay sau đó, Cá Nhà Táng hé miệng rồi chậm rãi khép lại, sau đó nó xoay người một cái chìm xuống nước biển, tiếp tục đi tới thành Huyền Vũ.

Thời gian chậm rãi trôi qua…

Tam đội trưởng Long Vệ đưa mắt nhìn về phía trước, trong tầm nhìn của hắn cuối cùng cũng xuất hiện một đường màu đen. Hắn tập trung tinh thần đánh giá. Rồng Bay càng lúc càng tới gần, đường ngăn cách giữa đất liền và biển khơi càng ngày càng lớn, thậm chí nó còn bắt đầu xuất hiện những đường gấp khúc, chập chùng.

Chờ đến khi tam đội trưởng Long Vệ nhìn rõ, hắn mới phát hiện đó là đất liền.

- Cốc chủ đại nhân, ta đã nhìn thấy đất liền.

Hắn cung kính hô.

Long Chủ đang nhắm mắt dưỡng thần, lập tức mở mắt ra. Lão đứng lên nhìn thật xa về phía trước, quả nhiên đã thấy đất liền.

- Một ngọn núi thật lớn...

Tam đội trưởng Long Vệ há to miệng, như phát hiện ra một điều mới lạ.

- Đó không phải một trái núi lớn, đó là... Thành?

Sắc mặt Long Chủ ngưng trọng, lão đã thấy Huyền Vũ khổng lồ.

- Thành sao? Quá to lớn!

Tam đội trưởng Long Vệ sợ hãi than không thôi.

Trong lòng Long Chủ cũng vô cùng khiếp sợ, thật lâu lão cũng nói không ra lời. Đàn Rồng Bay tiếp tục đi tới, từ trên lưng chúng truyền ra thật nhiều âm thanh kinh hô.

- Đây là thành Huyền Vũ sao?

Đảo chủ Đảo Hải Điệp hưng phấn hô, trong đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ chờ mong.

- Con man thú hoang cổ này cũng quá to lớn, con to hơn cả đảo Hải Điệp!

- Thú vị, chuyện này càng ngày càng....

Trên lưng Rồng Bay, trên mặt các cường giả thế lực lớn đều hiện lên biểu tình khác nhau, có hưng phấn cũng có kiêng kị.

Vù vù hô vù vù hô vù vù hô vù vù…

Bên trong thành Huyền Vũ, ba thân ảnh phóng lên cao, ngăn ở phía trước đàn Rồng Bay.

- Dừng lại, không được tiếp tục tiến về phía trước!

Nguyệt Phi Nhan khẽ kêu một tiếng.

- Chúng ta tới tham gia hội nghị Thánh Địa.

Tam đội trưởng Long Vệ la lớn.

Hi Bối Kỳ nghiêm mặt hô:

- Vậy đi theo ta hạ xuống phía dưới, sau đó đăng ký thân phận ở Sơn Hải Quan rồi mới được vào thành.

- Chuyện gì vậy? Chúng ta tới tham gia hội nghị Thánh Địa, vì sao phải đăng ký?

Âm thanh bất mãn liên tiếp vang lên.

- Hừ, nơi này là thành Huyền Vũ, nếu không tuân thủ quy định của thành Huyền Vũ, vậy xin mời các vị trở về đi.

Thái Khả Khả ngạo nghễ nói.

Ngày hôm qua các cô vâng mệnh, đến Sơn Hải Quan, tiếp đãi người cốc Phi Long.

- Uy phong thật!

Một tiếng cười lạnh truyền đến, là một cường giả cấp tám sơ cấp.

Ầm vang…

Tiểu Huyền Vũ đang ngủ say đột nhiên ngẩng đầu, con mắt thú thật lớn màu xanh biếc gắt gao nhìn chằm chằm vào những người trên lưng Rồng Bay.

Vù vù vù vù vù vù…

Khí tức cấp mười khuếch tán ra.

Đàn Rồng Bay chao đảo liên tục, thân thể chúng đều run rẩy, thiếu chút nữa từ trên trời cao rơi thẳng xuống dưới.

Cuối cùng dưới uy áp của Tiểu Huyền Vũ, chúng nó đành phải chậm rãi hạ xuống trước Sơn Hải Quan.

Trên lưng Rồng Bay, sắc mặt các cường giả thế lực lớn thuộc Vùng Nước Mặn đã trở nên tái nhợt, bọn họ bị khí tức do Tiểu Huyền Vũ tản ra ép tới mức không thở nổi.

- Hừ!

Hi Bối Kỳ ôm hai tay trước người, nhìn theo đàn Rồng Bay rớt xuống.

- Lần nào cũng phải vận dụng vũ lực, thật sự là cho mặt mũi mà không biết xấu hổ.

Nguyệt Phi Nhan nhỏ giọng nói thầm một câu. Trên lưng Rồng Bay, sắc mặt Long Chủ cũng tái nhợt, toàn thân lão bị mồ hôi tứa ra làm sũng nước.

- Thật là đáng sợ, đây là man thú hoang cổ cấp chín hay cấp mười?

- Trời ơi, hồi nãy ta sợ muốn chết, thân thể đều không động đậy được!

Trên lưng Rồng Bay, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, trong lòng họ dâng lên một loại cảm giác sống sót sau tai nạn, tiếp đó, bọn họ chật vật đứng lên, không dám nói thêm điều gì nữa.

Đạp đạp đạp đạp đạp đạp đạp đạp đạp đạp đạp …

Đàn Rồng Bay đáp xuống quảng trường trước Sơn Hải Quan, Cầm Vũ và Đại An Ti mang theo Thành Phòng Quân đi lên bao vây bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận