Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2151: Quốc Vương Vương Quốc Mỹ Á Đến! Cho Ngươi Thêm Một Cơ Hội, Tránh Ra.



- Chờ một chút, ta muốn mang theo những món này, trên bàn còn thừa rất nhiều.

Lạc Bố Lạc Nhi hô một tiếng, mở vạt áo để đựng chỗ thức ăn còn lại.

Mộc Phân Thân giơ tay lên đảo qua, toàn bộ thức ăn trên mặt bàn đều bị thu vào trong không gian cắn nuốt.

-, chúng còn có thể ăn mà?

Lạc Bố Lạc Nhi kinh ngạc thốt lên.

- Có món khác ăn ngon hơn.

Hắn bình tĩnh nói.

- Thật à?

Cô lộ ra vẻ mặt hồ nghi.

- Đừng lãng phí thời gian nữa, đi thôi.

Phân Thân xoay người đi ra phía ngoài.

- Được rồi.

Lạc Bố Lạc Nhi bĩu môi, rời đi nhà ăn cùng với hắn.

Hai người mới vừa bước ra nhà ăn, còn chưa đi được mấy bước thì đã bị người cản đường.

- Mục Lương, chúng ta đến vương quốc Huyền Vũ bằng cách nào?

Lạc Bố Lạc Nhi cúi đầu, tay xoa xoa vào quần áo trên người cho nên không thấy Mộc Phân Thân ngừng lại, suýt nữa thì cụng đầu vào lưng hắn.

- Ui da, sao ngươi dừng lại đột ngột thế?

Lạc Bố Lạc Nhi che đầu kêu rên.

Thiếu nữ ngẩng đầu lên mới nhìn thấy ba người đứng chặn ở lối đi.

Đây là ba người đàn ông khá lớn tuổi, một người mặc khôi giáp kỵ sĩ màu bạc, tay cầm trường thương, người bên cạnh mặc áo bào màu đỏ rộng lớn, đầu tóc bạc trắng, tay cầm một cây Ma Pháp Trượng.

Người thứ ba thoạt nhìn giống như người thường nhất, hắn mặc áo bào màu đỏ sẫm, không cầm bất kỳ loại vũ khí nào.

- Đó là Kỵ Sĩ Trưởng và Đại Ma Pháp Sư.

Dân chúng đi ngang qua kinh ngạc thốt lên một tiếng, nói thân phận của hai người trong đó.

Sau đó lại có người kinh ngạc la to:

- Bên cạnh không phải là quốc vương bệ hạ sao!?

- Xôn xao ~~~

Người xung quanh náo động ồn ào, không ít người quỳ rạp xuống đất.

Sắc mặt Lạc Bố Lạc Nhi trắng bệch, nàng chật vật nuốt nước miếng, ba người trước mắt là những cường giả đứng đầu trong thành Á Thanh.

- Chớ cản đường cản lối.

Mộc Phân Thân nhàn nhạt lên tiếng.

Lạc Bố Lạc Nhi nghe vậy, nhịp tim của cô tăng nhanh, nàng rất muốn hô to một câu, ngươi dám nói năng như vậy với ba vị đại cường giả sao?

Kỵ Sĩ Trưởng đen mặt nói:

- Các hạ đến thành Á Thanh chúng ta, trắng trợn ra tay phá hư phủ công tước, có phải là không để vương quốc Mỹ Á chúng ta vào mắt?

Đại Ma Pháp Sư lạnh lùng nói:

- Đừng nói nhảm với hắn ta nữa, bắt lại rồi khảo vấn một phen là được rồi.

- Chờ một chút.

Quốc vương Mỹ Á trầm giọng nói.

- Bệ hạ?

Kỵ Sĩ Trưởng nghi ngờ hỏi.

Quốc vương Mỹ Á nhìn chằm chằm Phân Thân của Mục Lương, hỏi:

- Các hạ đến từ vương quốc Huyền Vũ?

- Đúng thế.

Mộc Phân Thân nhìn hắn ta một cái.

Quốc vương Mỹ Á trầm giọng hỏi:

- Công tước Khải Kha Phu đã phạm vào lỗi gì mà cần các hạ tự mình đến đây ra tay?

Phân Thân đáp với giọng điệu bình tĩnh:

- Hắn ta vi phạm pháp luật thành Huyền Vũ, tự tiện bắt cóc rồi giết chết thường dân sau đó bỏ trốn. Căn cứ vào kết quả công thẩm, hắn bị phán tội tử hình và bồi thường một trăm triệu đồng Huyền Vũ.

- Tử hình?

Đại Ma Pháp Sư trợn tròn mắt.

- Ừm, chết rồi.

Mộc Phân Thân Mục Lương nhàn nhạt đáp.

Đại Ma Pháp Sư hô to:

- Khốn kiếp, dù hắn ta có lỗi như thế nào đi nữa thì cũng không tới phiên vương quốc Huyền Vũ các ngươi ra tay với hắn!

Mộc Phân Thân lạnh lùng nói:

- Ở vương quốc Huyền Vũ thì phải tuân thủ pháp luật vương quốc Huyền Vũ, cho dù là ai thì cũng như nhau thôi, nếu hắn không tuân thủ thì chúng ta có quyền tiến hành xử phạt.

Quốc vương Mỹ Á cau mày lại, hờ hững nói:

- Chỉ bởi vì chuyện cỏn con như vậy mà các ngươi giết hắn?

- Giết người thì đền mạng, rất hợp lý.

Phân Thân vẫn chắp tay sau lưng.

Cô gái tóc cà phê phía sau hắn ngừng thở, nỗ lực hết sức để giảm bớt cảm giác về sự tồn tại của bản thân, ba người trước mắt cô đều là sự tồn tại không thể trêu chọc.

…….

Mặt của Kỵ Sĩ Trưởng đen lại nói:

- Một thường dân chết, chết thì chết, vì nguyên nhân này mà giết Công Tước vương quốc chúng ta, quốc vương các ngươi không khỏi quá hẹp hòi.

Mộc Phân Thân nhìn về phía Kỵ Sĩ Trưởng:

- Ở vương quốc Huyền Vũ, vô luận là quý tộc hay bình dân, người làm trái với pháp luật vương quốc Huyền Vũ, kết quả đều giống nhau.

Bờ môi hồng của Lạc Bố Lạc Nhi khẽ nhếch, trong lòng chấn động không ngớt, sinh ra kính ý với sùng bái đối với vị Quốc Vương vương quốc Huyền Vũ mà cô chưa từng thấy qua.

Dưới cái nhìn của cô, một vị quốc vương có thể lo nghĩ cho dân thường, đáng giá được cô tôn kính với ngưỡng mộ.

Cô len lén liếc nhìn đám người Đại Kỵ Sĩ Trưởng, thấy sắc mặt của bọn hắn đen như đáy nồi, làm cho lòng người thấy sợ hãi.

- Đánh rắm, quý tộc làm sao có thể giống với bình dân?

Đại Ma Pháp Sư tức giận hỏi.

Phân Thân lạnh lùng đáp:

- Ở vương quốc Huyền Vũ là giống nhau, Khải Kha Phu biết pháp luật vương quốc Huyền Vũ cấm đánh lộn ẩu đả với giết người, biết rõ mà còn cố phạm phải.

Quốc vương Mỹ Á đột nhiên hỏi:

- Ta rất ngạc nhiên, từ kênh Sương Mù đến thành Á Thanh, các hạ làm sao có thể chạy tới trong thời gian ngắn như vậy?

- Không có quan hệ gì với ngươi.

Mộc Phân Thân vẫn không cảm xúc đáp lại.

Quốc Vương Mỹ Á cười lạnh nói:

- Không nói, các hạ có thể không thể rời bỏ nơi đây.

Khải Kha Phu chết, cùng với sự tồn vong của phủ công tước, hắn ta cũng không đặt trong lòng, điều hắn ta quan tâm là Mộc Phân Thân làm như thế nào trong khoảng thời gian ngắn, vượt qua đại dương mênh mông với hơn nửa phần diện tích đất liền đến đây.

Hắn bảo với chất giọng lạnh như gió tuyết:

- Các hạ là quốc vương, trước mặt nhiều người như vậy bị ta đánh ngã, đó cũng không phải chuyện tốt.

- Cái gì?

Quốc vương Mỹ Á như nghe phải chuyện cười, xen lẫn chút tức giận lên tiếng hỏi ngược lại.

- Cho ngươi thêm một cơ hội, tránh ra.

Mộc Phân Thân vẫn như trước chắp tay sau lưng.

Quốc vương Mỹ Á lạnh rên một tiếng, giơ tay lên, ra lệnh:

- Hừm, bắt hắn lại.

- Vâng!

Đại Kỵ Sĩ Trưởng và Đại Ma Pháp Sư liếc nhau, một trước một sau bước tới gần Phân Thân của Mục Lương.

Đại Kỵ Sĩ Trưởng giơ lên trường mâu, thi triển toàn lực đâm về phía hắn.

Mà Đại Ma Pháp Sư giơ lên trượng Ma Pháp, trong miệng niệm động chú ngữ, nguyên tố lửa trong không khí kịch liệt nhảy lên.

- Mục Lương, cẩn thận!

Lạc Bố Lạc Nhi lo lắng nói.

- Câm miệng.

Giọng nói của Mộc Phân Thân bình tĩnh không hề bị kinh động.

-.....

Khóe mắt của Lạc Bố Lạc Nhi giật một cái.

Mộc Phân Thân mắt nhìn phía trước, hơi chuyển động ý nghĩ một chút phía dưới, chu vi trọng lực bắt đầu xảy ra thay đổi.

Sắc mặt của Đại Kỵ Sĩ Trưởng thay đổi, thân thể nghiêng ngả như quân bài domino, rất đột ngột ngã sầm trên trên đất

- Ầm~~~

Không chỉ hắn ta, Đại Ma Pháp Sư cũng giống như vậy, thân thể hắn ta bị ép xuống sát đất, rồi tiếp xúc thân mật với mặt đất một cái.

- Sao, chuyện gì xảy ra...?

Đại Ma Pháp Sư chật vật thốt lên mấy chữ.

Hắn ta cảm giác trên người có một ngọn núi khổng lồ đè ép, khiến người ta không thở nổi, đầu khớp xương cả người giống như muốn nổ tung.

Đại Kỵ Sĩ Trưởng cũng như thế, thân thể của hắn liên tục co giật, khuôn mặt đỏ gồng muốn đứng lên, đáng tiếc đều thất bại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận