Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2379: Còn Muốn Gạt Ta Lần Nữa? Đừng Hòng Ta Mắc Mưu!

Y Xà lo lắng nuốt nước bọt, nhìn về phía sau lưng cô gái cột tóc hai chùm, đột nhiên nghiêm mặt nói:

- Gặp qua bệ hạ.

Cơ thể của Vưu Phi Nhi run lên, vội vã quay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy được cửa ra vào Sở Nghiên Cứu, không hề có bóng dáng của Mục Lương.

- Ngươi giỏi lắm, làm ta sợ hết cả hồn.

Cô quay đầu liếc xéo cô gái người rắn, vươn tay muốn búng trán của đối phương.

Y Xà vội vã lùi lại phía sau, cười khúc khích nói:

- Ta chỉ muốn giúp ngươi buông lỏng một chút thôi, ngươi bận bịu mấy ngày rồi, nếu không nghỉ ngơi thì cơ thể sẽ ăn không tiêu.

- Hừ, còn lâu mới ta ngã bệnh.

Vưu Phi Nhi chống nạnh nói.

Y Xà vội vàng trấn an:

- Được rồi, ngươi đừng lộn xộn, chai lọ nơi đây rất nhiều, cẩn thận đổ ngã.

- Tiếp tục làm nghiên cứu thôi.

Vưu Phi Nhi mềm mại nói, cầm lấy bình lưu ly mới, bắt đầu điều phối bí dược mới dựa theo tỉ lệ mặc định.

Y Xà bất đắc dĩ, tiến lên hỗ trợ cô gái tóc vàng kim.

Cô làm trợ lý cho Vưu Phi Nhi đã được nửa năm rồi, có sự hiểu biết nhất định đối với các loại dược vật tại Sở Nghiên Cứu, hơn nữa cô đã từng là Luyện Dược Sư, cho nên có thể giúp đỡ rất nhiều việc.

Hai người bận rộn điều chế và pha trộn các dược liệu theo nhiều cách khác nhau, một lúc sau đã điều phối ra nước thuốc mới.

- Lần này không đun sôi.

Vưu Phi Nhi lẩm bẩm.

Y Xà gật đầu một cái, quay đầu muốn cầm lấy dụng cụ trên giá thì lại phát hiện trong Sở Nghiên Cứu xuất hiện thêm một người nữa, ngạc nhiên há miệng, vội vã cung kính hành lễ:

- Gặp qua bệ hạ.

Vưu Phi Nhi nghe vậy cũng không quay đầu lại, hừ lạnh nói:

- Được rồi, gạt ta một lần còn chưa đủ sao mà giờ lại còn muốn gạt ta thêm lần nữa? Đừng hòng ta mắc mưu!

Y Xà co giật khóe miệng, nhẫn nhịn không có lên tiếng nhắc nhở.

Mục Lương đi tới phía sau cô gái cột tóc hai chùm, cái bóng rơi trên đài điều khiển.

Vưu Phi Nhi thuận miệng nói:

- Ngươi tránh ra một chút, đừng cản ánh sáng.

- Ừm.

Mục Lương cười đáp, dời sang bên cạnh một bước.

- Ừm, rất ngoan, rất hiểu chuyện.

Vưu Phi Nhi trêu ghẹo một câu.

Đáy mắt của Mục Lương hiện lên ý cười càng đậm, anh muốn nhìn phản ứng của cô gái cột tóc hai chùm trì độn tới cỡ nào.

Vưu Phi Nhi đang khuấy nước thuốc chợt khựng lại, dường như lúc này mới phản ứng lại, vội vã quay đầu nhìn sang bên cạnh.

Khi nàng nhìn thấy mặt của Mục Lương, cả khuôn mặt cấp tốc biến đỏ, cô vội vã dời ánh mắt sang nơi khác, lắp bắp nói:

- Mục, Mục Lương, ngươi đến đây lúc nào thế?

- Mới vừa rồi.

Mục Lương buồn cười đáp.

- A!

Vưu Phi Nhi nghe vậy len lén nhìn về phía Y Xà đang nén cười, ánh mắt u oán nhìn đối phương.

Y Xà im lặng há miệng, giống như là đang nói “Đừng trách ta”, cuối cùng còn lè lưỡi trêu chọc.

- Có chuyện gì vậy?

Mục Lương giơ tay lên xoa đầu cô gái tóc vàng.

- Không, không có việc gì, tại sao ngươi lại đột nhiên tới đây vậy?

Vưu Phi Nhi lắp bắp hỏi.

Mục Lương bình thản trả lời:

- Tới thăm ngươi một chút, ta nghe Tiểu Tử nói ngươi mải mê làm việc mà quên ăn quên ngủ.

- Ta đi nghỉ ngơi ngay đây!

Vưu Phi Nhi nghe vậy lập tức để cái chén trong tay xuống.

Mục Lương buồn cười nói:

- Chớ khẩn trương, ta lại không ăn ngươi.

- Nhưng ta không có mệt thật mà.

Vưu Phi Nhi lẩm bẩm.

- Ngoan, nghỉ ngơi hai ngày đi, nghe lời.

Mục Lương dịu dàng nói.

Vưu Phi Nhi chấp nhận gật đầu:

- Tốt thôi...

- Ngươi cũng nghỉ ngơi hai ngày.

Mục Lương nhìn về phía Y Xà.

- Vâng.

Y Xà cung kính gật đầu.

Trong lòng cô rất cảm kích Mục Lương, nếu như không nhờ anh thì cô đã bị bán đi làm nô lệ rồi.

……..

- Ông~

Bên ngoài Thiên Cức Quan, một chiếc phi thuyền khổng lồ đáp xuống quảng trường trước Hải Quan.

Đây là một chiếc phi thuyền đến từ đại lục cũ, đại bộ phận người trên thuyền đều là dân tị nạn đến từ các tòa thành và bộ lạc khác nhau.

Nhóm Ma Cà Rồng đến từ thành Dạ Nguyệt cũng có mặt ở trên chiếc phi thuyền vận chuyển này.

- Cộp cộp cộp ~~~

Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, người trên thuyền lục tục đi xuống, xếp hàng ở trước Hải Quan chờ đăng ký tin tức.

Áo Lợi Tư nhìn về phía các tộc nhân, nghiêm túc dặn dò:

- Ta nói lại lần nữa, sau khi vào vương quốc Huyền Vũ thì các ngươi không thể tùy tiện hút máu người, không được đánh nhau, càng không thể kỳ thị người thú...

Áo Lợi Ba khoanh hai tay trước người, gật đầu nhận đồng.

Sau này, hắn và con trai sẽ sinh sống ở vương quốc Huyền Vũ, đây là mệnh lệnh của Hi Đức Vưu Kỳ, các tộc nhân sẽ do bọn hắn quan tâm và giám sát cuộc sống, nhằm tránh cho bọn hắn làm trái hiến pháp vương quốc Huyền Vũ, bị Tuần Cảnh Vệ bắt nhốt vào Ngục Giam hoặc xử tử.

Hi Đức Vưu Kỳ hiểu rõ, dù cho có Hi Bối Kỳ ở đây, nếu những tộc nhân khác làm trái pháp luật pháp quy vương quốc Huyền Vũ thì cũng sẽ bị xử phạt như thường.

Một cô gái Ma Cà Rồng trẻ tuổi cảm thán:

- Áo Lợi Tư chấp sự, xem ra ngươi hiểu rất rõ về vương quốc Huyền Vũ nha.

- Ừ đúng rồi, thoạt nhìn như là đã nghiên cứu rất kỹ lưỡng.

- Không thể đánh nhau, không thể hút máu, không thể kỳ thị người thú, không thể tùy tiện vứt rác rưởi... Thật là phiền phức mà!

-...

Nhóm Ma Cà Rồng gia tộc Dạ Nguyệt châu đầu ghé tai bàn tán, không ít người lộ ra vẻ mặt chẳng đáng.

- Câm miệng, ta nói những chuyện này đều là vì muốn tốt cho các ngươi thôi!

Áo Lợi Tư nghiêm túc nói.

Áo Lợi Ba nghiêm mặt hỏi:

- Sách ta cho các ngươi đã học thuộc hết chưa?

Cô gái Ma Cà Rồng ai oán nói:

- Áo Lợi Ba trưởng lão, hiến pháp gì gì đó quá dày, làm sao có thể thuộc hết được chứ!

Áo Lợi Ba đen mặt nói:

- Hừ, ta đã thuộc nằm lòng rồi, chẳng lẽ các ngươi còn thua cả lão già như ta?

-...

Bọn tiểu bối căm giận cúi đầu.

Áo Lợi Ba trầm giọng nói:

- Đừng cho là ta đang nói đùa, nếu như các ngươi thật sự vi phạm hiến pháp rồi bị bắt vào Ngục Giam hoặc xử tử thì không ai có thể cứu các ngươi đâu.

- A, lão tổ cũng không được sao...?

Một thiếu niên Ma Cà Rồng nhỏ giọng hỏi.

- Không thể, đừng hỏi vì sao.

Áo Lợi Ba đen mặt, chẳng lẽ bắt lão ta nói lão tổ không phải là đối thủ của Mục Lương sao?

- Ồ....

Bọn tiểu bối nhỏ giọng thì thầm cái gì đó.

Áo Lợi Tư dặn dò lần nữa:

- Nhớ kỹ, sau khi vào vương quốc Huyền Vũ thì tất cả phải đàng hoàng cho ta, nếu gây chuyện mất mạng thì là do mình đáng đời.

- Vâng.

Bọn tiểu bối đồng thanh đáp lại.

Áo Lợi Tư nghiêm túc nói:

- Còn nữa, mau chóng học thuộc hiến pháp, ngay cả lão tổ còn có thể nhớ kỹ, đừng nói với ta là các ngươi không học được.

- Biết rồi ~~~

Bọn tiểu bối Ma Cà Rồng kéo dài giọng đáp lại, nhưng lại không có bao nhiêu người thật sự lưu ý.

Bọn hắn tự nhận mình là Ma Cà Rồng thuần chủng, là người có thân phận cao quý, đi đến chỗ nào cũng đều là người trên người.

Áo Lợi Tư nhìn về phía cha, ánh mắt mang theo vẻ bất đắc dĩ.

- Cần nói thì đã nói rồi, nếu chết thì chẳng trách người khác được.

Áo Lợi Ba hừ lạnh một tiếng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận