Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 3735: Đàm luận ngươi cùng ta chuyện. (2 càng ).

Chương 3735: Bàn chuyện của ngươi và ta (2 chương). Tử Vi tông. Thánh Nữ trong cung điện, Liễu Thiến đang chán ngán lật xem các cuốn sách cổ, là những thứ tìm được từ một bí cảnh nọ. Nàng tùy ý mở trang sách cổ kế tiếp, tâm tư đã bay ra ngoài. Tiếng bước chân vội vã vang lên, Arnold bước nhanh vào cung điện. "Mao mao táo táo, có chuyện gì vậy?" Liễu Thiến ngước mắt liếc nàng một cái. "Thánh Nữ, tin tốt." Arnold kích động nói. "Nói nghe xem nào." Liễu Thiến cảm thấy có hứng thú, khép cuốn Thượng Cổ sách lại, che miệng ngáp một cái. "Thái Thượng Vô Tình Tông không còn nữa. -" Arnold nói rõ từng chữ. Liễu Thiến ngẩn người một chút, đôi mắt đẹp sáng lên nói: "Thật sao?" "Đúng vậy, tin tức đã lan truyền khắp nơi rồi, Thái Thượng Vô Tình Tông bị diệt, ngay cả Sơ Đại Thần Nữ cũng bỏ mạng." Arnold ra sức gật đầu. "Ai làm?" Liễu Thiến kinh ngạc trợn to đôi mắt đẹp. Arnold đôi mắt đẹp ánh lên sự lấp lánh nói: "Vĩnh Hằng Chi Chủ." "Hả?" Liễu Thiến lần thứ hai ngẩn người. Arnold thuật lại một lượt tin tức mới nghe ngóng được gần đây, hình dung sinh động như thật. Liễu Thiến líu lưỡi nói: "Cái tên Mục Lương này mỗi lần đều âm thầm làm nên chuyện lớn." "Vĩnh Hằng Chi Chủ quá mạnh." Arnold cảm thán lên tiếng. Liễu Thiến đồng tình gật đầu, mỉm cười nói: "Hắn thật giỏi." ". . ." Arnold nhếch mép, đột nhiên cảm thấy hơi nhức răng. Không gian xuất hiện Liên Y, bóng người vàng óng hiện ra trong cung điện. "Mục Lương." Liễu Thiến đầu tiên ngẩn người một chút, ngay sau đó đôi mắt đẹp trong nháy mắt sáng lên. "Có bận không?" Mục Lương thuận miệng hỏi. "Không có." Liễu Thiến mặt mày hớn hở. Nàng giơ tay ý bảo: "Ngồi xuống đi." Mục Lương ngồi xuống bên cạnh bàn thấp, liếc nhìn quyển sách cổ trên bàn, là một vị Tiên Nhân du ký tại một thế giới hạ giới khác biệt. "Có chuyện gì không?" Liễu Thiến cất giọng trong trẻo hỏi. Mục Lương nghĩ đến ý đồ của mình, vẻ mặt nghiêm túc hơn, mở miệng nói: "Nguyệt Thấm Lam muốn gặp ngươi một lần." Hắn sắp xếp ổn thỏa cho Vũ Thanh xong, Nguyệt Thấm Lam liền nhắc đến chuyện của Liễu Thiến, hắn không còn cách nào khác đành tự mình đến Tử Vi tông một chuyến. Liễu Thiến môi đỏ mọng khẽ nhếch, nghi hoặc hỏi "Nàng, gặp ta để làm gì?" Mục Lương vẻ mặt nghiêm túc nói: "Bàn về chuyện của ngươi và ta." Liễu Thiến nhất thời phản ứng kịp, tai nhanh chóng đỏ lên, trấn định nói: "Ta biết rồi, khi nào thì đi gặp nàng?" Mục Lương đã đáp ứng nàng, đợi giải quyết xong chuyện của Hồn Tông và Bất Tử Tộc, lại đến bàn kỹ về chuyện giữa hai người. "Bây giờ." Mục Lương nói. "Tốt, vậy đi thôi." Liễu Thiến nghiêm mặt nói. "Ừ." Mục Lương gật đầu một cái, ung dung đứng dậy. Liễu Thiến nhìn về phía Arnold, dặn dò: "Đi báo với tông chủ một tiếng, ta đi Huyền Vũ Đế Quốc một chuyến." "Tốt." Arnold há hốc miệng, thần tình có chút ngơ ngác lên tiếng. Liễu Thiến đi theo Mục Lương rời khỏi Tử Vi tông, còn lại Arnold ngẩn người tại chỗ. Nàng lẩm bẩm tự nói: "Nguyệt Thấm Lam là thê tử của Vĩnh Hằng Chi Chủ, nàng muốn tìm Thánh Nữ nói chuyện, mà còn là về chuyện của Thánh Nữ với Vĩnh Hằng Chi Chủ. . ." "Chẳng lẽ là Vĩnh Hằng Chi Chủ muốn cùng thánh nữ kết hôn?" Arnold ngây ngốc ngẩng đầu lên. Nàng càng nghĩ càng thấy có lý, vội vàng chạy về phía cung điện của tông chủ. "Tông chủ, tin tốt!" Arnold lớn tiếng hô. Càn Tiệc Rượu đang khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, mở mắt nhìn về phía Arnold đột nhiên chạy vào, vẻ mặt nghiêm nghị đứng lên. "Chuyện gì?" Hắn lạnh giọng hỏi. Arnold nuốt nước bọt, lắp bắp nói ra: "Vĩnh Hằng Chi Chủ muốn kết hôn với Thánh Nữ." "Cái gì?" Càn Tiệc Rượu thân thể rung lên, suýt nữa thì không ngồi vững, bị tin tức này làm cho kinh hãi. Hắn vội vã hỏi: "Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?" Arnold kể lại một lượt những chuyện đã xảy ra, cuối cùng chắc chắn nói: "Nhất định là muốn thành hôn, nếu không thì vì sao cố ý mời Thánh Nữ đến đó?" Càn Tiệc Rượu mặt mày đen sầm lại, dạy dỗ: "Đều là do ngươi suy đoán thôi, lần sau không có tin tức xác thực thì đừng có nói lung tung." "Dạ." Arnold vội vã ngoan ngoãn cúi đầu. Trong lòng nàng thì thầm, vẫn cảm thấy Thánh Nữ chắc chắn sẽ gả đi. Bên kia, Mục Lương và Liễu Thiến trở về Huyền Vũ Đế Quốc, vừa đến cung điện trên cao nguyên thì tiểu tỳ Tử nghênh đón, cung kính nói: "Tiên Đế đại nhân, Vương Hậu nương nương đang ở thư phòng chờ ạ." Mục Lương gật đầu, nhìn về phía Liễu Thiến nói: "Ngươi đi đi." "Ngươi không đi cùng ta sao?" Liễu Thiến đột nhiên có chút khẩn trương hỏi. "Nàng muốn nói chuyện riêng với ngươi." Mục Lương dịu dàng nói. "Ta biết rồi." Liễu Thiến hít sâu một hơi, ra vẻ nghĩa không thể chối từ kiểu như sắp chết tới nơi. ". . ." Mục Lương nhếch mép một cái, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Liễu Thiến thở sâu, theo Tiểu Tử đến thư phòng. «opopop" Tiểu Tử giơ tay gõ cửa thư phòng, nói: "Vương Hậu nương nương, Liễu Thiến đại nhân đã đến rồi ạ." "Vào đi." Giọng Nguyệt Thấm Lam từ trong thư phòng truyền ra. . . . . .Tiểu Tử đẩy cửa thư phòng ra, nghiêng người ý bảo nói: "Liễu Thiến đại nhân, mời vào." Liễu Thiến gật đầu, bước vào thư phòng, liếc mắt một cái liền thấy Nguyệt Thấm Lam đang ngồi trên ghế salon. Nàng mặc một bộ váy dài màu vàng nhạt đắt tiền, mái tóc dài màu xanh nước biển buộc phía sau đầu, trên tóc cài mấy chiếc trâm cài hoa lệ. Nguyệt Thấm Lam hôm nay hiển nhiên cố ý trang điểm, đôi môi đỏ thắm quyến rũ cùng hàng lông mày tỉ mỉ, cho người ta một cảm giác rất quyền quý. "Liễu Thiến các hạ, mời ngồi." Nguyệt Thấm Lam mỉm cười ý bảo. "Vâng." Liễu Thiến cổ họng giật giật, không hiểu sao lại cảm thấy hồi hộp, rõ ràng thực lực của nàng mạnh hơn Nguyệt Thấm Lam rất nhiều. Nàng ngồi xuống đối diện với Nguyệt Thấm Lam, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh ngọc của nàng. Thực lực của hai người chênh lệch lớn, nhưng địa vị lại không kém bao nhiêu, một người là Thánh Nữ của thế lực lánh đời, một người là Vương Hậu của Huyền Vũ Đế Quốc. . . "Liễu Thiến các hạ, chắc ngươi biết ta tìm ngươi vì chuyện gì rồi." Nguyệt Thấm Lam nói thẳng. "Vì chuyện của ta và Mục Lương." Liễu Thiến gật đầu nói. Nguyệt Thấm Lam tao nhã nói: "Ngươi là người đầu tiên quen biết Mục Lương, nhưng lại không thành đôi." Liễu Thiến môi đỏ mọng khẽ động, hờ hững gật đầu. Nguyệt Thấm Lam mỉm cười nói: "Bất quá hiện giờ Mục Lương là đệ nhị thế rồi." Liễu Thiến dường như đã hiểu ra gì đó, chớp đôi mắt đẹp không nói lời nào. Nguyệt Thấm Lam tao nhã nói: "Ta và Hồ Tiên các nàng đều có thể chấp nhận ngươi, chỉ là cần phải dựa theo thứ tự kết hôn trước sau để xác định vị trí." "Cho nên là?" Liễu Thiến thần tình vẫn bình tĩnh. Nguyệt Thấm Lam thở ra một hơi, dứt khoát nói: "Sau khi ngươi cùng Mục Lương kết hôn, phải gọi Minol là tỷ tỷ." Liễu Thiến nghe vậy, trong đầu hiện ra hình dáng người phụ nữ tai thỏ, cái vẻ nhu nhược đáng yêu ấy, cùng với dáng vẻ trẻ trung có thể thấy rõ, lại muốn gọi nàng ta là tỷ tỷ sao? "Thế nào?" Nguyệt Thấm Lam dùng ngón tay thon dài bưng tách trà nóng lên. Liễu Thiến hồi phục tinh thần, mỉm cười nói: "Không thành vấn đề, tỷ tỷ." Nguyệt Thấm Lam ngẩn người trong giây lát, không ngờ Liễu Thiến lại dứt khoát đổi cách xưng hô nhanh đến thế. "Không vội, đây là chuyện đại sự, hôn sự của các ngươi cần thời gian chuẩn bị." Nàng nghiêm túc nói. "Ta biết." Liễu Thiến nở nụ cười, tâm trạng lúc này vui sướng tột cùng. Nàng đã tu luyện mấy chục vạn năm, chờ đợi mấy chục vạn năm, cuối cùng cũng có cơ hội tu thành chính quả, làm sao có thể không vui chứ. οοοοοο ps: « 2 chương »: Mong nhận được sự ủng hộ. .
Bạn cần đăng nhập để bình luận