Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2311: Bất Phân Thắng Bại.

- Ông ~

Dưới bầu trời xanh thẳm, phi thuyền vận chuyển khổng lồ đón gió đi tới.

Trên boong thuyền, Ngải Lỵ Na và Ly Nguyệt đang đánh cầu lông, Mục Lương và nhóm Mễ Nặc ngồi ở bên cạnh uống trà nóng và thưởng thức bánh ngọt do tiểu hầu gái làm.

Tiểu Mật nhìn chằm chằm cầu lông chuyển động qua lại trên không trung, đếm số lần hai người đánh trả:

- Ba trăm năm mươi, ba trăm năm mươi mốt,...

- A, tại sao vẫn còn chưa phân thắng bại nữa?

Mễ Nặc lẩm bẩm.

Ly Nguyệt và Ngải Lỵ Na có thực lực tương đương nhau, quả cầu thứ nhất đánh tới bây giờ vẫn chưa rơi xuống đất lần nào.

Mục Lương cười nhạt nói:

- Ta đoán phải đợi đến khi cầu hư thì nó mới rơi xuống đất.

- Ta cũng cảm thấy như vậy.

Đáy mắt của Mễ Á hiện ra ý cười.

- Phanh ~~~

- Phanh ~~~

Cầu lông bay qua lại giữa hai mặt vợt, phát ra tiếng phanh phanh đầy nhịp điệu.

Ly Nguyệt linh hoạt chạy lên đón cầu rồi đánh trả trở về với các loại góc độ xảo quyệt.

Ngải Lỵ Na cũng nhanh nhạy không kém, cô nhanh chóng chạy qua lại trong khu vực của mình, mỗi lần vung vợt đều lưu lại tàn ảnh.

Mễ Nặc quay đầu nhìn về phía Mục Lương, ngây thơ hỏi:

- Mục Lương, hôm nay chúng ta có thể đến Trung Ương chứ?

- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đúng vậy.

Mục Lương ôn hòa đáp.

Lấy tốc độ của phi thuyền, cộng thêm không gian truyền tống, khoảng bốn hay năm giờ chiều là mọi người có thể trở lại vương quốc Huyền Vũ.

Hôm nay đã tiến hành hai lần không gian truyền tống rồi, lần truyền tống tiếp theo là ở ba tiếng sau.

- Ầm ~~~

Một tiếng nổ vang lên, cầu lông bị Ngải Lỵ Na đánh nát, lông vũ bay lượn khắp nơi.

- A, thật là đáng tiếc.

Ngải Lỵ Na nhìn quả cầu lông trụi lủi, khuôn mặt lộ ra vẻ tiếc nuối, nhìn về phía cô gái tóc trắng, thanh thúy nói:

- Cái này không tính ta thua nha, là do quả cầu lông này chất lượng quá kém.

- Được rồi.

Ly Nguyệt mỉm cười, lấy ra một quả cầu lông mới lập tức đánh về phía cô gái tóc hồng.

- A, ngươi không có la bắt đầu!

Ngải Lỵ Na bất mãn hô to, vội vã giơ vợt đỡ cầu.

- Bộp bộp bộp ~~~

Hai người lại bắt đầu ngươi tới ta đi mấy trăm hiệp, cuối cùng vẫn là đánh tới khi cầu lông chia năm xẻ bảy mới chịu kết thúc.

- Ta chơi như vậy không được, vẫn là chơi cờ nhẹ nhàng hơn.

Mễ Nặc lấy ra một bộ cờ tướng rồi bày ra trên bàn.

Mễ Á ngồi đối diện cô gái tai thỏ, nói:

- Ta chơi với ngươi, nếu chơi cờ với Mục Lương thì ngươi chỉ có nước chịu thua thôi.

- Vâng, chị nói rất đúng.

Mễ Nặc nghiêm mặt gật đầu.

-...

Mục Lương bất đắc dĩ nhún vai, đây lại không phải là lỗi của anh, chỉ có thể trách May Mắn Che Chở không cách nào khống chế được.

Mễ Á và Mễ Nặc chơi cờ, Ly Nguyệt và Ngải Lỵ Na chuyên chú đánh cầu lông, các tiểu hầu gái chạy trước chạy sau bưng trà rót nước, chỉ có Mục Lương ngồi không.

- Có hơi buồn chán.

Anh ngáp một cái, nhắm mắt lại liên lạc Mộc Phân Thân ở đại lục cũ xa xôi.

Sau hơn mười hơi thở thì hắn mở mắt ra, một bên mày hơi nhướng lên.

Đã vài ngày trôi qua mà Mộc Phân Thân vẫn chưa tìm được Vua Hư Quỷ đang lẩn trốn.

- Nó có thể chạy tới chỗ nào chứ?

Mục Lương nhẹ giọng lẩm bẩm.

Mộc Phân Thân thậm chí đã xuống dưới lòng đất nhưng vẫn không thể tìm được Vua Hư Quỷ, chuyện này vượt quá dự liệu của hắn, đây không phải là tin tức tốt.

- Có chuyện gì mà ngươi cau mày thế?

Ly Nguyệt dịu dàng hỏi.

Mục Lương ngước mắt nhìn về phía cô gái tóc trắng, lắc đầu nói:

- Đến giờ vẫn chưa tìm được con Hư Quỷ Thánh giai kia.

- Vẫn chưa tìm được sao!?

Ly Nguyệt nghe vậy con ngươi của cô không nhịn được nheo lại.

- Ừm, không biết nó đang trốn ở chỗ nào nữa.

Mục Lương thở dài một tiếng, hơi ngả người ra sau, bất đắc dĩ nói:

- Thực lực của Mộc Phân Thân vẫn còn kém một chút, nếu như ta có mặt ở đó thì đã có thể tìm được con Hư Quỷ kia rồi.

Thực lực của Phân Thân và bản thể có sự chênh lệch, Phân Thân có quá nhiều hạn chế, không cách nào hoàn mỹ thi triển các loại năng lực được.

- Có khi nào nó đã rời đi Rừng Vạn Khô không?

Ly Nguyệt nói suy đoán của mình.

- Khó mà nói được.

Mục Lương lắc đầu, trong lòng cảm thấy có chút tiếc nuối.

Thực lực của Lạp Nhã vẫn quá yếu, không cách nào tính ra vị trí của Vua Hư Quỷ, nếu như mạnh mẽ bói toán thì rất có thể sẽ bị phản phệ mà chết bất đắc kỳ tử.

- Vậy phải làm sao bây giờ?

Ly Nguyệt có chút lo lắng.

Mục Lương trầm giọng nói:

- Chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm thôi, hoặc chờ nó lại ra tay lần nữa.

- Cũng chỉ còn cách này thôi.

Ly Nguyệt thở dài một hơi rồi chậm rãi gật đầu.

- Sao ngươi không đánh cầu lông nữa?

Anh nhìn vợt cầu lông trong tay đối phương.

Cô thu hồi vợt cầu lông, nhẹ giọng nói:

- Hai ta rất khó phân ra thắng bại, nếu tiếp tục đánh nữa sẽ rất nhàm chán.

Ngải Lỵ Na đi tới nói:

- Đúng vậy, đánh tới đánh lui đều có thể tiếp được.

Mục Lương bình thản nói:

- Vậy thì không đánh nữa, lấy thực lực của các ngươi, đứng cách nhau hơn một trăm mét vẫn có thể đón đỡ cầu.

- Đúng thế!

Ngải Lỵ Na gật đầu nhận đồng, kéo ghế ngồi xuống, nghi ngờ hỏi:

- Vừa rồi các ngươi đang nói chuyện gì vậy?

Ly Nguyệt nhẹ giọng trả lời:

- Mục Lương nói là vẫn chưa tìm được con Hư Quỷ Thánh giai kia.

- A? Ngươi nói cái gì cơ?

Đôi mắt hồng nhạt của Ngải Lỵ Na trừng lớn, nhưng khi cô liếc nhìn Mục Lương thì ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không hỏi nhiều.

Mục Lương đứng lên nói:

- Được rồi, nhắc nhở người trên thuyền, nửa giờ sau tiến hành không gian truyền tống.

Người trên phi thuyền vận chuyển không nhiều, những nhân viên kia đều lưu lại vương quốc Người Thú, nửa năm sau mới đón bọn hắn trở về.

- Vâng.

Ngải Lỵ Na giơ tay nghiêm chào, xoay người rời đi.

Không bao lâu, trong khoang thuyền vang lên giọng nói trong trẻo lạnh lùng của cô gái tóc hồng, nhắc nhở các thuyền viên chuẩn bị sẵn sàng.

Nửa giờ sau, Mục Lương khởi động ma pháp trận không gian truyền tống.

- Ông ~~~

Không gian dao động qua đi, phi thuyền khổng lồ biến mất tại chỗ.

Khi nó xuất hiện lần nữa thì đã cách kênh Sương Mù không xa.

- A, ta có thể nhìn thấy kênh Sương Mù rồi!

Ngải Lỵ Na nhìn về phía xa, đôi mắt đẹp hơi nheo lại, nàng đã thấy được bức tường Sương Mù chọc trời.

- Cuối cùng cũng trở lại rồi!

Đôi mắt xanh lam của Mễ Nặc sáng rực, đôi tai thỏ dựng đứng vì hưng phấn.

Ngải Lỵ Na dùng cùi chỏ chọc eo cô gái tai thỏ, hỏi:

- Có phải ngươi cảm thấy vẫn thấy vương quốc Huyền Vũ tốt nhất, ta nói đúng không?

- Đó là điều đương nhiên rồi.

Mễ Nặc gật đầu cười đáp, nhìn cô gái tóc hồng, nghiêm mặt nói:

- Ta vẫn luôn cảm thấy như vậy, sau này cũng sẽ không thay đổi nha!

- Phải phải, ta cũng giống như ngươi.

Ngải Lỵ Na gật đầu nhận đồng.

Mục Lương và Ly Nguyệt liếc nhìn nhau, đáy mắt tràn ngập ý cười.

Phi thuyền vận chuyển chậm rãi giảm tốc độ, đến gần cổng ra vào khổng lồ rồi từ từ bay vào bên trong, cuối cùng hạ cánh ở bãi đáp Hải Quan.

Anh mang theo Ly Nguyệt và những người khác rời đi trước, thi triển năng lực dịch chuyển tất cả đến khu Trung Ương.

Bạn cần đăng nhập để bình luận