Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 3777: Tỷ tỷ được dũng cảm một điểm. (1 càng ).

Chương 3777: Tỷ tỷ phải dũng cảm một chút. (1 canh).
Cung điện, thư phòng trong phòng nghỉ.
Nguyệt Thấm Lam rúc vào lòng Mục Lương, tr·ê·n người chỉ có một tầng lụa mỏng nhàn nhạt đang đắp, đem thân hình mạn diệu hoàn mỹ bao bọc lấy.
Nàng nhấc tầm mắt, nhìn chăm chú vào mặt Mục Lương, hỏi: "Mục Lương, ngày mai sẽ phải làm cho Linh Nhi tiến hóa sao?"
"Ân, hình như vậy."
Mục Lương ôn hòa đáp lời, trong hơi thở còn có mùi thơm ngát đặc trưng của nữ nhân tr·ê·n người.
Hắn cho rằng Nguyệt Thấm Lam lo lắng, không khỏi lên tiếng trấn an: "Không có việc gì, yên tâm đi."
"Ân."
Nguyệt Thấm Lam mơ hồ lên tiếng, t·h·i triển năng lực làm cho mồ hôi mỏng tr·ê·n người tiêu tan.
Nàng rủ tầm mắt xuống, đáy mắt thoáng hiện chút tâm sự.
"Làm sao vậy?"
Mục Lương nh·ậ·n thấy được sự không ổn của nữ nhân, nắm c·h·ặ·t vòng tay ôm eo nàng.
"Không có gì."
Nguyệt Thấm Lam miễn cưỡng đáp lời.
"Ngươi có chuyện."
Mục Lương mang ngữ khí chắc chắn.
Cánh tay hắn nhẹ nhàng k·é·o một cái, nữ nhân liền nằm sấp tr·ê·n người hắn, bị ép ngẩng nửa người tr·ê·n lên, hai người bốn mắt nhìn nhau.
"À?"
Nguyệt Thấm Lam nhẹ giọng hờn dỗi một câu, bất đắc dĩ liếc nhìn nam nhân.
"Chuyện gì?"
Mục Lương lại ôn nhu hỏi tiếp.
Nguyệt Thấm Lam ôn nhu nói: "Ngươi thấy 04 tỷ tỷ của ta, người này thế nào?"
"Thấm Di?"
Mục Lương sửng sốt một chút.
Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của nữ nhân, suy tư một lát rồi nói: "Rất tốt a."
"Chỉ bốn chữ?"
Nguyệt Thấm Lam trừng nam nhân một cái.
"Ta sợ khen nhiều quá ngươi sẽ ăn giấm."
Mục Lương cười một tiếng, đem nữ nhân ôm vào trong n·g·ự·c lần nữa.
Nguyệt Thấm Lam nghe vậy suýt chút nữa liếc mắt, nội tâm cũng cảm động, chứng minh Mục Lương trong lòng có một vị trí rất lớn cho nàng.
Nàng ôn nhu nói: "Ngươi yêu t·h·í·c·h tỷ tỷ của ta sao?"
Khóe mắt Mục Lương giật một cái, hỏi: "Có ý gì?"
Nguyệt Thấm Lam nghiêng đầu, lần thứ hai nhìn vào hai mắt nam nhân, nói: "Đừng khẩn trương."
Mục Lương ôn hòa nói: "Ta không có khẩn trương."
"Phải không, còn tưởng rằng ngươi chột dạ."
Nguyệt Thấm Lam cười ưu nhã.
Mục Lương sắc mặt tự nhiên nói: "Không thể nào."
Khóe môi Nguyệt Thấm Lam hơi cong, môi đỏ mọng kề sát tai nam nhân nói: "Tỷ tỷ của ta đối với ngươi cũng có ý tứ."
Trong đầu Mục Lương t·r·ố·ng không trong nháy mắt, rất muốn hiện tại liền bỏ chạy, minh bạch ý tứ trong lời nói của nữ nhân.
Nguyệt Thấm Lam ưu nhã nói: "Ngươi nếu như không ngại..."
"Ông..."
Sau một khắc, Mục Lương biến m·ấ·t ở tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g.
"Bình thường lá gan không phải rất lớn sao, sao hiện tại lại nhát gan."
Đôi mắt đẹp của Nguyệt Thấm Lam lộ vẻ cười.
Nàng duỗi người, đem sa mỏng tr·ê·n người vén lên, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút.
Đến cảnh giới như nàng, mỗi ngày cũng không cần ngủ, chỉ là bị Mục Lương giày vò cả đêm, cũng tiêu hao chút thể lực và tinh thần lực.
Ngày thứ hai, tiếng chuông du dương, trong cung điện trở nên náo nhiệt, bọn nhỏ mặc dù không ở, nhưng có Sibeqi và Nguyệt Phi Nhan hai người, bầu không khí cung điện liền không yên tĩnh được.
"Ghê t·ở·m, ngươi c·ướp cà chua trứng tráng của ta."
Nguyệt Phi Nhan kêu la, khay nhỏ trước mặt đã t·r·ố·ng không.
Nàng đã là cường giả Tiên cảnh, vẫn hứng thú với cà chua trứng tráng.
Hầu gái đã thay đổi cà chua trứng tráng qua, dùng trứng Tiên Cầm cùng cà chua chứa đựng bản nguyên sinh m·ệ·n·h phong phú làm nguyên liệu nấu ăn, gia vị đều là Linh Thực chế tác thành.
"Ta cũng không có, ngươi thấy bằng con mắt nào?"
Sibeqi lạnh nhạt nói, chỉ là khóe môi còn lưu lại một giọt nước canh.
"Ta hai mắt đều thấy được."
Nguyệt Phi Nhan trợn mắt nói.
"Phi Nhan đại nhân, ở đây còn có."
Ba Phù cười tiến lên, đem một bàn cà chua trứng tráng khác đặt xuống.
Sibeqi chớp đôi mắt màu vàng óng, trong m·i·ệ·n·g còn có hương vị cà chua trứng tráng.
Rõ ràng Huyền Vũ Đế Quốc đi tới Tiên Giới, các nàng thường thường tiếp xúc được thức ăn càng ngon, kết quả vẫn chung tình với cà chua trứng tráng.
Các nàng lúc rảnh rỗi còn có thể đi học nấu nướng cùng đại trù ở bên ngoài, vì muốn mang đến cho mọi người trải nghiệm mỹ thực khác biệt.
"Đ·ạ·p đ·ạ·p đ·ạ·p ~~~ "
(đọc truyện hay, đến trang truyện phi điểm!)
Nguyệt Thấm Di đi vào nhà hàng, mọi người thuận miệng chào hỏi.
"Tỷ tỷ, sớm a."
Nguyệt Thấm Lam cũng xuất hiện, ngồi xuống bên cạnh tỷ tỷ.
Nguyệt Thấm Di liếc mắt nhìn muội muội, luôn cảm thấy nụ cười của nàng hôm nay có chút ý vị thâm trường.
"Ngươi làm sao vậy?"
Nàng nghi hoặc hỏi.
Nguyệt Thấm Lam khẽ cười một tiếng, dùng ý niệm giao lưu đem chuyện tối hôm qua nói với tỷ tỷ một lần.
"Cái gì?"
Nguyệt Thấm Di nghe vậy trừng lớn đôi mắt màu xanh nước biển, dùng ánh mắt khó thể tin nhìn về phía muội muội.
"Bình tĩnh."
Nguyệt Thấm Lam vỗ vỗ tay tỷ tỷ.
Nàng trấn an nói: "Không có chuyện gì."
Lỗ tai Nguyệt Thấm Di đã đỏ thấu, ánh mắt nhìn về phía muội muội mang theo lên án.
Nàng c·ắ·n răng nghiến lợi nói: "Ngươi quá xúc động, làm sao ta đối mặt với Mục Lương?"
"Các ngươi đang rì rầm nói cái gì?"
Ly Nguyệt cùng Sibeqi đều tò mò thăm dò qua đây.
"Không có gì."
Nguyệt Thấm Di vội vã xua tay, cũng may nàng đoạn tuyệt thanh âm truyền ra bên ngoài, không thì phải tìm một cái lỗ để chui vào.
Đôi mắt đẹp của Nguyệt Thấm Lam lộ vẻ cười, nói: "Tỷ tỷ phải dũng cảm một chút."
"Ta..."
Nguyệt Thấm Di hít sâu, đứng dậy định rời khỏi nhà hàng.
"Làm sao vậy?"
Thanh âm ôn nhuận vang lên, Mục Lương cất bước đi vào cung điện, phía sau còn có Liễu t·h·iến và Vệ Ấu Lan.
"Không có gì."
Nguyệt Thấm Di dừng bước, bị muội muội lôi k·é·o ngồi xuống lần nữa.
Mục Lương thần tình tự nhiên, hướng Nguyệt Thấm Di gật đầu ý bảo.
"Các ngươi tối hôm qua ba người cùng nhau?"
Sibeqi chớp đôi mắt màu vàng óng.
"Mới không có."
Liễu t·h·iến mâu quang lóe lên, nói xong s·ờ s·ờ bụng mình.
Mục Lương không để ý tới mấy người nói chuyện với nhau, ánh mắt lần thứ hai rơi vào tr·ê·n người Nguyệt Thấm Di, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Nguyệt Thấm Di tâm r·u·n lên, cố làm ra vẻ bình tĩnh nhìn lại, một bộ ta cái gì cũng không biết.
Nguyệt Thấm Lam đáy mắt lộ vẻ cười, nàng đã nói rõ ràng, còn lại nàng sẽ không can thiệp.
Cuối cùng vẫn là Nguyệt Thấm Di thua trận, rủ mắt xuống, yên tĩnh ăn canh.
"Đều chuẩn bị xong chưa?"
Mục Lương nhìn về phía Ly Nguyệt đám người.
"Đều chuẩn bị xong."
Ly Nguyệt chăm chú, rõ ràng Bạch Mục Lương hỏi là chuyện bế quan.
"Hài t·ử bên kia không cần lo lắng, ở trong không gian thân cây sẽ rất an toàn."
Mục Lương gật đầu, dặn dò: "Các ngươi dùng xong bữa sáng cũng đi vào trong không gian thân cây a."
"Tốt."
Yufir an tĩnh đáp một tiếng.
Mỗi người tâm tư khác nhau, tuy nhiên đều lo lắng an toàn của Mục Lương, lúc này rất ăn ý không mở miệng nói ra, không muốn tạo áp lực cho nhau.
"Ta có phải tới chậm không?"
Nhã Nhân lên tiếng, nàng ló đầu vào ở bên ngoài nhà hàng.
"Không có, tới vừa vặn."
Nguyệt Thấm Lam ưu nhã nói.
"Vậy là tốt rồi."
Nhã Nhân chớp đôi mắt đẹp, ngồi xuống chỗ t·r·ố·ng trong phòng ăn.
Mục Lương nhìn về phía nàng, dặn dò: "An toàn của Huyền Vũ đế quốc giao cho ngươi."
Nhã Nhân chăm chú nói: "Tiên Đế đại nhân xin yên tâm, lúc mọi người bế quan, ta sẽ không rời khỏi Huyền Vũ Đế Quốc nửa bước."
Nàng bây giờ nắm giữ đại đạo vận m·ệ·n·h mới bắt đầu, thực lực cũng đủ nghiền ép những cường giả Thái Ất Chân Tiên cảnh thông thường.
"Tốt."
Mục Lương thoả mãn gật đầu, không uổng c·ô·ng hắn bồi dưỡng Nhã Nhân nhiều năm trước đây.
Ps: «1 canh »: Đang viết phần 2...
Bạn cần đăng nhập để bình luận