Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1741: Ngươi Đang Tìm Cái Chết À!



Từ thành Huyền Vũ đi đến thành Thiên Bình là phải đi ngang qua thành Y Lê, trừ phi lựa chọn đường vòng.

Nguyệt Thấm Lan kinh ngạc nói:

- Chẳng lẽ ngươi lo lắng quốc vương Lan Lư Ba sẽ ra tay sao?

Mục Lương suy nghĩ một chút rồi nói với giọng rõ ràng:

- Phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện mà thôi.

Ly Nguyệt nói khẽ:

- Tên quốc vương Lan Lư Ba kia cho ta cảm giác không giống người tốt.

- Ta cũng cảm thấy như vậy.

Mễ Á chậm rãi gật đầu.

Mục Lương cười khẽ vài tiếng, nói:

- Hắn đừng tới trêu chọc chúng ta là được rồi.

Hồ Tiên ăn một muỗng cháo hoa rồi mỉm cười nói:

- Hôm qua, người của vương thất Lan Lư Ba đã tới Phố Buôn Bán, ban đầu bọn hắn đều rất kiêu ngạo và thô lỗ, nhưng sau khi bị Tiểu Hồng thu thập thì đã thành thật hơn rất nhiều.

Khi không có việc gì thì Nhện Quỷ Ảnh đều sẽ ở tam quan cứ điểm, bình thường thì nó sẽ ẩn thân trong sương mù bảy màu, khi nào có việc thì nó mới xuất hiện.

Mục Lương cảm thấy hứng thú mà hỏi:

- Bọn hắn không hề gây rối ở Phố Buôn Bán sao?

Hồ Tiên nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua, cười quyến rũ nói:

- Không có, sau khi bọn hắn tiến vào Phố Buôn Bán thì cũng chỉ tập trung mua mua mua.

- Xem ra bọn hắn cống hiến rất nhiều tinh thạch ma thú cho chúng ta.

Mục Lương kinh ngạc nói.

Hồ Tiên gật đầu nói:

- Đúng vậy, một phần năm doanh thu của Phố Buôn Bán ngày hôm qua đến từ đám người vương thất kia.

Mục Lương hơi nhướng mày, cười nói:

- Như vậy xem ra chúng ta không đến nhầm chỗ rồi.

Hồ Tiên gật đầu đồng ý, nói:

- Đúng vậy, quý tộc thành Y Lê đều rất giàu có, Trân Bảo Lâu gần như bị bọn hắn quét sạch.

Mục Lương bình thản hỏi:

- Trà Tinh Thần bán được bao nhiêu?

- Tính chung không chia ra cấp bậc thì tổng cộng đã bán hơn 1300 cân, đám quý tộc kia rất biết hàng.

Hồ Tiên nhớ lại nói.

- Những ai đã từng thưởng thức trà Tinh Thần, chỉ cần không phải là đồ ngốc thì hẳn phải biết nó tốt như thế nào.

Ngải Lỵ Na chen miệng nói.

Hồ Tiên đề nghị:

- Mục Lương, ta dự định mở một quán trà, hình thức giống như quán cà phê, chủ yếu là để chuyên bán lá trà Tinh Thần.

- Được, ngươi sắp xếp đi.

Mục Lương gật đầu đáp ứng.

- Ừ, vừa vặn để Thấm Di làm người đại diện quáng cáo.

Hồ Tiên cười tươi như hoa nói.

Sau khi đến thành Y Lê được hai ngày, có ba thứ ở thành Huyền Vũ trở thành chủ đề nhất định phải nói tới khi các quý tộc tán gẫu.

Một là rượu thành Huyền Vũ, hai là phim điện ảnh thành Huyền Vũ, ba là món ăn ngon thành Huyền Vũ, mỗi một dạng đều khiến các quý tộc kinh ngạc và cảm thán không thôi.

Những quý tộc xem phim điện ảnh đều yêu thích và ngưỡng mộ nhân vật nữ chính trong phim.

Mà nữ chính Nguyệt Thấm Di vẫn còn ở mãi trong Phim Trường, nhiều ngày cũng không thể thấy mặt một lần.

- Ngươi quyết định là được rồi.

Mục Lương cười nói.

Sau khi ăn sáng xong, anh dự định đến thành Y Lê rồi dạo Chợ Đen một vòng, xem coi có thể mua thêm chút Thép Tím hay không.

Nếu như không được, vậy thì anh chỉ có thể “xuống tay” với đám quý tộc kia.

………….

Ông ~~~

Trong thành Y Lê, ở một tòa đình viện không người nào đó.

Trong một góc tối tăm, Mục Lương mang theo Ly Nguyệt, Mễ Á và Mễ Nặc đi ra từ trong bóng tối.

Sau khi ăn sáng xong xuôi, bọn họ thi triển Cú Nhảy Ám Ảnh đi tới thành Y Lê, lần này là tới đi dạo Chợ Đen mua Thép Tím, không nên rêu rao, vì vậy lần này không có hộ vệ Trung Ương đi theo.

Mục Lương ngắm nhìn bốn phía, phát hiện ở đây không có người ở, tất cả cây xanh trong đình viện đã chết héo, khẽ cười nói:

- Không có người cư trú, vận khí không tệ.

- Hình như vận khí của ngươi lần nào cũng rất tốt.

Ly Nguyệt nói khẽ.

Mục Lương mỉm cười, nói:

- Đi thôi, chúng ta ra ngoài.

Mọi người mở cửa tòa nhà rồi rời đi, bên ngoài là đường cái, người đến người đi rất náo nhiệt.

- Nơi này chính là thành Y Lê à?

Mễ Nặc chớp chớp đôi mắt màu xanh lam, mặt mũi tràn đầy vẻ mới lạ.

Nhưng rất nhanh, trên mặt cô lộ ra vẻ thất vọng, trên đường có rất nhiều rác rưởi, vật ô uế càng không thiếu, trong không khí đều tràn ngập mùi hôi chua.

Mỗi lần hít thở đều khiến cả người khó chịu.

Cô gái tai thỏ ngước mắt nhìn bầu trời, chỉ thấy một mảnh tối tăm và mờ mịt.

- Hoàn cảnh nơi này còn không bằng thành Tát Luận đâu.

Mễ Nặc bình luận.

Hôm nay, cô không có tiết ở Trường Học, cho nên đi theo Mục Lương ra ngoài dạo chơi.

- Ừ, nơi này ô nhiễm quá nghiêm trọng.

Mục Lương gật đầu.

Anh liếc nhìn xung quanh khiến những người dừng bước lại dò xét bọn hắn đều chấn động tinh thần, vội vàng e ngại dời ánh mắt sang chỗ khác.

- Mễ Á, ngươi dẫn đường đến Chợ Đen gần đây nhất.

Mục Lương bình thản nói.

- Vâng, gần đây có một khu Chợ Đen nhỏ, mọi người đi bên này.

Mễ Á đưa tay chỉ đường.

Đoàn người đi về phía Chợ Đen, dọc đường đi thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Mục Lương tỏa ra khí chất rất khác biệt, không cách nào làm cho người khác coi nhẹ được.

Cô gái tai thỏ cũng làm người khác rất chú ý, theo suy nghĩ của bọn hắn thì Mễ Nặc là nửa người thú, tại sao có thể mặc quần áo tốt như vậy, thậm chí còn tốt hơn cả bọn hắn, điều này khiến đám quý tộc kia cảm thấy mình bị vũ nhục.

Cộp cộp cộp ~~~

Mục Lương và những người khác đi dọc theo phố dài tới trước, càng ngày càng có nhiều người chú ý tới bọn họ.

- Dừng lại.

Trong đám đông có người hét về phía nhóm của Mục Lương.

Mục Lương dừng bước lại giống như trong tưởng tượng của đối phương và nhìn người nọ với ánh mắt bình tĩnh.

Đó là một gã đàn ông mặc trang phục quý tộc, xét từ vẻ bề ngoài thì hắn ta chỉ khoảng bốn mươi tuổi.

Gã đàn ông lộ ra gương mặt khinh bỉ, hắn ta đứng chắn trước mặt Mục Lương và những người khác, chỉ vào cô gái tai thỏ và nói một cách không khách khí:

- Các hạ, tên nửa người thú này là người hầu của ngươi sao?

Mễ Nặc nghe vậy đôi mắt màu xanh lam trừng lớn, giận dữ nhìn đối phương.

- Không phải.

Ánh mắt của Mục Lương lạnh xuống.

Gã đàn ông híp mắt lại, nói với giọng điệu bất thiện:

- Thú vị đấy, nếu cô ta không phải tôi tớ của ngươi thì tại sao ngươi lại mang cô ta theo bên người, còn cho ăn mặc tốt như thế?

Giọng nói của Mục Lương vẫn bình tĩnh như cũ:

- Không được sao?

- Hừ!

Gã đàn ông hừ lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói.

- Đương nhiên là không rồi, nếu các hạ làm như vậy thì sẽ khiến quý tộc chúng ta vô cùng mất mặt.

Mục Lương nghe vậy cười nhạo một tiếng, xem ra anh đụng phải loại người coi mình là kẻ bề trên.

Gã đàn ông kia ngạo nghễ nói:

- Các hạ, thức thời thì mau giao cô ta cho ta xử lý.

Mục Lương hơi nghiêng đầu, nhếch miệng cười nói:

- Ngươi đang tìm cái chết à!

- Mục Lương, có muốn ta giết hắn không?

Trong mắt Mễ Á lóe lên tia sáng lạnh lẽo, cô sắp không áp chế sát ý được nữa.

Gã đàn ông kia dám nhục nhã em gái cô ngay trước mặt cô, cái này không thể nhịn được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận