Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 317: Xe Kéo

Hiện tại, trong lòng của cô đã lựa ra vài người thích hợp, chỉ cần đến xưởng tìm các cô ấy gặp mặt nói chuyện là được.
- À đúng rồi, ta dự định để cho Phi Nhan dẫn đội, ngươi cảm thấy thế nào?
Bước chân của Mục Lương dừng lại, ngước mắt nhìn người phụ nữ tao nhã bên cạnh.
Nguyệt Phi Nhan là đội trưởng Không quân, để cho cô ấy dẫn đội hộ tống vài lần. Sau đó, cô gái tóc đỏ có muốn từ chức cũng không sao.
- Được, cũng nên để con bé rèn luyện một chút.
Nguyệt Thấm Lan suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu đồng ý.
Cô gái tóc đỏ có Khôi Giáp Chu Tước và Quạt Chu Tước, cộng thêm thực lực cũng đã đột phá đến cấp 4, người có thực lực cấp 5 cũng chưa chắc đã đánh thắng được cô ấy, cộng thêm bên người còn có Ưng Lửa cấp 7, về vấn đề an toàn có thể yên tâm.
- Vậy là tốt rồi, ta còn tưởng ngươi sẽ phản đối.
Âm thanh nhẹ nhàng của Mục Lương vang lên.
- Sao có thể chứ, chính cô ấy cũng sẽ rất vui lòng khi được chạy ra bên ngoài.
Nguyệt Thấm Lan hiểu rõ tính tình chạy nhảy của con gái.
- Vậy, đợi thời điểm thích hợp ta sẽ trao đổi với cô ấy.
Mục Lương mỉm cười gật đầu.
Nguyệt Thấm Lan nhếch miệng lên, chắc chắn nói:
- Con bé nhất định sẽ rất hưng phấn và đồng ý.
- Ta cũng cảm thấy sẽ như vậy.
Mục Lương cười sang sảng.
Anh còn có rất nhiều kế hoạch muốn thực hiện, ví dụ như làm một cái sân để hạ cánh, trên số hiệu Huyền Vũ sẽ bán vài loại thức ăn... Những chuyện này cần một thời gian mới có thể hoàn thiện.

Lộp bộp lộp bộp!
Trên bầu trời, mưa vẫn còn đang rơi.
Bên trong thành Huyền Vũ, ruộng đồng lại nghênh đón một mùa thu hoạch mới, các công nhân đang đào khoai lang.
- Trước tiên, mọi người hãy cắt lá khoai xuống, đừng làm dập khoai.
- Phải phân ra lớn nhỏ, củ nhỏ thì đem đi nướng, củ lớn thì đưa đến Mỹ Thực Lâu và Tiệm Mì Chua Cay.
Các công nhân lớn tiếng hô lên, trên mặt tràn đầy nụ cười, cả ngày hôm nay đều bận rộn, điểm cống hiến lại tăng nhiều hơn rồi.
- Hãy buộc những lá khoai lại, đừng có dẫm vào, những lá này đều là rau xanh, rất đắt.
- Đến đây, hỗ trợ đưa khoai đến Phố Buôn Bán nào.
Các công nhân chào hỏi bạn bè, dùng gậy gỗ luồn qua lồng gỗ đựng đầy khoai, hai người mỗi người một đầu, đem khoai lang đi về hướng Phố Buôn Bán.
- Thật là nặng.
Công nhân thở hổn hển, vất vả cất bước.
Những công nhân này đều là người thường, thể lực có hạn, mỗi lần vận chuyển khoai lang đều cần hai người.
- Thành chủ đại nhân.
- Nguyệt chủ đại nhân.
Những công nhân đi ở phía trước có chút căng thẳng khi nhìn thấy Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan đang đi đến.
- Thành chủ đại nhân.
Các công nhân dồn dập cung kính hành lễ.
- Ừm.
Mục Lương gật đầu một cái, xem như là đáp lại.
Anh và Nguyệt Thấm Lan cùng nhau làm xong chuyện 'Số hiệu Huyền Vũ', đang chuẩn bị về Phủ Thành Chủ, nên thuận tiện ghé qua xem đồng ruộng.
- Thành chủ nhận nhận, chúng tôi vận chuyển khoai lang đến Phố Buôn Bán trước.
Công nhân cung kính nói.
- Đi đi.
Mục Lương mỉm cười đáp lại.
Anh đưa mắt nhìn công nhân đem khoai lang rời khỏi đồng ruộng, đi về phía Phố Buôn Bán cách đó không xa.
Mục Lương cau mày, có chút suy tư.
- Làm sao thế?
Nguyệt Thấm Lan dịu dàng hỏi.
- Dựa vào nhân lực như vậy để vận chuyển khoai lang thật quá hao tốn thời gian.
Mục Lương trầm giọng nói.
- Vậy cho nên... ngươi lại có ý tưởng gì?
Bên trong đôi mắt màu xanh dương của Nguyệt Thấm Lan có chút mong đợi.
- Làm vài cỗ xe kéo!
Mục Lương bình tĩnh nói.
Anh giơ tay lên, Lưu Ly dã xuất hiện ngay trước mặt, thay đổi hình dạng, biến thành một toa xe bốn bánh.
- Bốn phía cần phải điêu khắc thêm một chút.
Mục Lương nói thầm một câu, phẩy tay một cái, chiếc toa xe đã biến thành xe kéo.
- Có chút giống chiếc xe ngựa xuất hành lần trước.
Nguyệt Thấm Lan dịu dàng nói.
- Vẫn kém nhiều lắm.
Khóe miệng của Mục Lương co lên.
Chiếc xe ngựa anh dùng để đi ra ngoài được điêu khắc phượng và rồng, là một kiệt tác nghệ thuật mỹ lệ, còn mấy chiếc xe này rất đơn giản, không hề tinh xảo như thế.
- Tất cả xe đều được làm bằng pha lê, bản chất đều không có khác biệt, chỉ là hoa văn không giống nhau.
Nguyệt Thấm Lan che miệng cười nói.
Mục Lương cười toe toét, nói vậy cũng đúng, anh khẽ cười lắc đầu, tiếp tục tối ưu hóa các chi tiết của xe kéo, chẳng hạn như ổ trục được làm bằng Lưu Ly, để giảm bớt sự ma sát của bánh xe và thân xe.
Xe kéo rất nhanh đã được hoàn thành, thân xe dài 3 mét, rộng 2 mét, chiều dài là 2 mét.
- Mục Lương, để Sói Mặt Trăng hay Tiểu Thải đến kéo xe?
Nguyệt Thấm Lan nhớ lại hình ảnh xuất hành lần trước Kỳ Nhông Ba Màu kéo xe, uy phong khí phách.
- Như thế không được, Tiểu Thải chỉ có một con, sẽ không quản được nhiều chiếc xe ngựa như vậy.
Mục Lương lạnh nhạt nói.
Anh dùng chiếc đầu tiên làm mẫu, lại chế tạo thêm ba chiếc xe kéo giống vậy, kích thước đều không giống nhau, chỉ có con số trên thân xe đã thay đổi, lần lượt là từ số 1 đến số 4.
- Để cho Lợn Tám Răng Nanh kéo xe!
Mục Lương suy nghĩ một chút rồi nói.
- Lợn Tám Răng Nanh, không phải là vẫn chưa thuần hóa hay sao?
Đôi mày của Nguyệt Thấm Lan nhăn lại, cô không nhớ là đã thuần hóa Lợn Tám Răng Nanh lúc nào?
- Có Tiểu Huyền Vũ ở đây, không cần thuần hóa.
Mục Lương lạnh nhạt nói.
Hiện tại, Tiểu Huyền Vũ đã là động vật thuần dưỡng cấp 8, chẳng lẽ còn không quản được mấy con Lợn Tám Răng Nanh hay sao?
- Nói cũng phải.
Nguyệt Thấm Lan hiểu ra.
Chuyện này giống như là Thú Vương cai quản tiểu đệ, lấy thực lực nghiền ép, Lợn Tám Răng Nanh không thể không phục tùng theo.
- Cho người bắt bốn con Lợn Tám Răng Nanh đến đây.
Giọng nói ôn hòa của Mục Lương.
- Ừm được.
Nguyệt Thấm Lan xoay người đi sắp xếp.
Mục Lương nhìn về phía đồng ruộng, làm cho những công nhân kia căng thẳng, càng thêm nỗ lực mà làm việc, không muốn để lại ấn tượng xấu trước mặt thành chủ.
Mười lăm phút sau.
Nguyệt Thấm Lan đã quay lại, phía sau có 4 hộ vệ của Khu vực Trung ương, đang lôi kéo bốn con Lợn Tám Ranh Nanh đi đến.
- Ngao ngao!
Lợn Tám Răng Nanh kháng cự, không muốn đi về phía trước.
- Tiểu Huyền Vũ.
Mục Lương thì thầm trong lòng.
Rùa Đen nghe thấy, tản ra một cỗ khí tức, lập tức khiến cho bốn con Lợn Tám Răng Nanh quỳ xuống trên mặt đất không dám nhúc nhích, cả người lạnh run.
- Ngoan ngoãn nghe lời, thì sẽ không có chuyện gì.
Mục Lương nói với giọng điệu bình thản.
Anh đã thuần dưỡng nhiều động vật như thế, ít nhiều cũng có thể giao lưu một chút với hung thú, hoặc làm một vài chỉ lệnh đơn giản.
- Ngao ngao!
Lợn Tám Răng Nanh gầm nhẹ một tiếng, tỏ ý đã biết.
- Được rồi.
Mục Lương mở miệng bảo Rùa Đen thu hồi khí tức, lúc này Lợn Tám Răng Nanh mới khôi phục bình thường, bọn chúng đứng lên từ dưới đất, thoạt nhìn đã ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
- Đến đây.
Mục Lương lạnh nhạt nói.
Bốn con Lợn Tám Răng Nanh do dự không dám tiến lên, cuối cùng dưới ánh mắt lạnh lùng của Mục Lương cũng đi về phía trước, đi đến bên cạnh xe kéo.
Mục Lương đưa tay nắm lấy mũi của Lợn Tám Răng Nanh, tiến lên nói, làm cho chiếc mũi của chúng lộ ra hoàn toàn.
Nếu như nhìn kỹ, có thể nhìn thấy một cái lỗ to bằng nắm tay và dày như ngón tay, đây là đặc điểm trời sinh của nó.
Chuyện mà Mục Lương cần làm chính là chụp một cái vòng vào mũi của Lợn Tám Răng Nanh giống như trâu cày ở Địa Cầu.
Trong tay của anh lóe lên ánh sáng, một chiếc vòng thủy tinh to bằng miệng bát, đeo lên trên mũi của Lợn Tám Răng Nanh.
- Ngao ngao!
Lợn Tám Răng Nanh có chút chống cự, nhưng lại cảm thấy khí tức của Tiểu Huyền Vũ đang ở phía sau, nên an tĩnh lại.
Mục Lương giơ tay lên, hai sợi dây xích được làm bằng Lưu Ly xuất hiện, xuyên qua lỗ trên mũi của Lợn Tám Răng Nanh, kết nối với xe kéo, lần này, nó không chống cự, an tĩnh đứng yên tại chỗ.
- Đi thử xem.
Mục Lương vỗ lên đầu của Lợn Tám Răng Nanh.
- Ngao ngao!
- Răng rắc răng rắc!
Xe kéo đang đứng yên, bị kéo về phía trước với tốc độ rất chậm.
- Rất tốt.
Mục Lương rất hài lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận