Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1946: Chuyện Này Ta Không Nói Được, Không Thể Nói, Ngươi Tự Suy Nghĩ Đi



Mục Lương đề nghị:

- Có thể tìm những người chưa có việc làm, nếu bọn họ nguyện ý dời đến Vệ Thành mới thì sẽ được cung cấp cơ hội tìm việc làm, như vậy chắc sẽ có người nguyện ý đi.

- Đây cũng là một biện pháp.

Nguyệt Thấm Lan như suy nghĩ gì đó rồi lên tiếng.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Ngươi cũng có thể phân phó thuộc hạ đi đến các Phố Buôn Bán và rải tin tức thành Huyền Vũ mướn thợ, ta tin chắc sẽ có người nguyện ý tới đó.

- Ta đã sắp xếp người đi làm việc này rồi.

Nguyệt Thấm Lan gật đầu nói.

Hai ngày trước, cô đã dùng Trùng Cộng Hưởng để liên lạc Phố Buôn Bán ở thành Y Lệ Y, thành Tát Luận và vương thành Tây Hoa, tung tin thành Huyền Vũ mướn thợ từ bên ngoài.

Mục Lương bình thản nói:

- Ừm, bên Ốc Đảo đã tuyển được kha khá người, bọn họ đang trên đường trở về, chắc hai ngày nữa sẽ đến nơi.

Ốc Đảo thu được chỉ thị của Mục Lương, hơn mười ngày trước cũng đã bắt đầu tuyển chọn công nhân.

Ốc Đảo và thành Huyền Vũ rất nổi tiếng, cho nên nhận người rất dễ dàng, huống hồ nơi đó là đại lục cũ, chỉ cần cung cấp thức ăn và nước uống thì sẽ có rất nhiều người nguyện ý làm công nhân.

Nguyệt Thấm Lan cảm thán:

- Ngươi thật là biết suy nghĩ lâu dài.

Mục Lương thở dài một tiếng:

- Chúng ta vẫn còn thiếu sót rất nhiều thứ, dựa theo tốc độ xây dựng hiện tại của Vệ Thành thì cần một khoảng thời gian khá lâu mới có thể tuyên bố thành lập vương quốc.

- Thật ra chúng ta có thể tuyển người thông qua căn cứ trung chuyển ở đại lục cũ rồi mang về đây.

Nguyệt Thấm Lan đề nghị.

- Ừm, việc này không phải là không được, có thể để nhóm của Tố Cẩm và Hạ Khoa Phu hỗ trợ.

Mục Lương như suy nghĩ gì đó rồi nói.

Nguyệt Thấm Lan liếc anh một cái:

- Nếu muốn nhờ Tố Cẩm hỗ trợ thì cần ngươi đi nói mới được.

Trong mắt của Mục Lương lộ vẻ kinh ngạc:

- Vì sao?

- Lời của ngươi tương đối có hiệu quả cao.

Nguyệt Thấm Lan nói một cách ẩn ý.

-...

Đáy mắt của Mục Lương hiện lên ý cười, anh còn tưởng trong phòng đánh vỡ một bình dấm chua (ghen).

Nguyệt Thấm Lan bình tĩnh nói:

- Thật ra như vậy cũng khá tốt, đến lúc đó chúng ta tuyên bố lập quốc còn phải mời Tố Cẩm tới một chuyến, không bằng ngươi nói với cô ấy trước, nhân tiện nhờ cô ấy giúp đỡ một chút.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Ta sẽ không nhờ cô ấy hỗ trợ không công, có thể trả thù lao.

Nguyệt Thấm Lan tò mò hỏi:

- Vậy ngươi dự định trả thù lao gì cho cô ấy?

- Vậy thì phải nhìn cô ấy muốn cái gì.

Mục Lương thuận miệng nói.

- Vậy thì ta biết cô ấy muốn cái gì rồi.

Ánh mắt của Nguyệt Thấm Lan lộ ra vẻ lo lắng.

- Muốn cái gì?

Mục Lương kinh ngạc hỏi lại.

Nguyệt Thấm Lan nghiêng người tới trước, gằn từng chữ:

- Cô ấy muốn ngươi, ai cũng nhìn ra là cô ấy thích ngươi, ngươi nói cái gì thì chắc chắn cô ấy sẽ nghe theo.

-...

Khóe mắt của Mục Lương co giật, ngẫm nghĩ một chút, chuyện này thật sự có khả năng xảy ra.

- Khụ khụ, ngươi đừng giỡn nữa, nói nghiêm túc.

Mục Lương giả vờ nghiêm trang nói.

Nguyệt Thấm Lan giơ ngón tay búng trán anh một cái, mỉm cười nói:

- Ta vẫn luôn rất nghiêm túc.

Anh sửng sốt một chút, lập tức lanh tay lẹ mắt ôm Nguyệt Thấm Lan vào trong lòng.

- A...

Nguyệt Thấm Lan duyên dáng gọi to một tiếng.

Đôi mắt đen của anh sáng rực, cười như không cười nói:

- Lá gan của ngươi càng lúc càng lớn rồi.

- Cái này..... Ta sai rồi.

Nguyệt Thấm Lan chột dạ rụt cổ lại.

- Ta nên trừng phạt ngươi như thế nào đây?

Ánh mắt của Mục Lương lóe lên tia sáng.

- Ta không biết...

Cô khẽ thốt lên một tiếng duyên dáng.

- Chúng ta nên nghỉ ngơi sớm một chút.

Mục Lương nói rồi đứng lên, vác cô gái ưu nhã trên vai rồi hùng hổ đi về phía phòng nghỉ giống như thổ phỉ.

- A, không phải ngươi còn có việc phải làm sao?

Nguyệt Thấm Lan nỗ lực phân tán sự chú ý của anh.

- Không sao cả, mặc dù ta yêu giang sơn nhưng lại thích mỹ nhân hơn.

Mục Lương cười nhạt một tiếng, vững bước tiến về phía trước.

-.... Ngươi thật là.

Nguyệt Thấm Lan hờn dỗi liếc đối phương một cái.

..... Giản lược mười ngàn chữ......

Bên ngoài thư phòng, Tiểu Mật và Tiểu Tử đứng canh giữ hai bên cửa, mơ hồ nghe được tiếng trò chuyện truyền ra ngoài.

Tiểu Tử quay đầu, nhỏ giọng hỏi:

- Trong loại tình huống này thì chúng ta không cho người khác tiến vào phải không?

- Không phải, phải xem người đó là ai mới được.

Tiểu Mật chân thành trả lời.

- Ngươi nói vậy là sao?

Tiểu Tử khiêm tốn lãnh giáo.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Mật hiện lên vẻ nghiêm túc:

- Nếu đại nhân Hồ Tiên và tiểu thư Ly Nguyệt tới thì vẫn có thể cho vào.

- Vì sao chứ?

Tiểu Tử nghiêng đầu, nghi ngờ nhìn đối phương.

Tiểu Mật chớp chớp đôi mắt đẹp, nhỏ giọng nói:

- Chuyện này ta không nói được, không thể nói, ngươi tự suy nghĩ đi.

Tiểu Tử suy nghĩ kỹ một hồi nhưng vẫn chưa hiểu.

Trong lòng cô cực kỳ tò mò, tiếp tục truy hỏi:

- Tại sao chúng ta không thể để tiểu thư Phi Nhan và những người khác vào trong chứ?

- Không thể nói, không thể nói.

Tiểu Mật vẫn lắc đầu nguầy nguậy.

-....

Tiểu Tử không khỏi cạn lời nhìn người bên cạnh, rốt cuộc là chuyện gì nha?

- Các ngươi đang nói chuyện gì thế?

Một giọng nói quyến rũ truyền đến, Hồ Tiên uốn éo bước tới.

- Không có gì.

Tiểu Tử vội vã câm miệng, bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn.

Đôi tai của cô gái đuôi hồ ly khẽ giật, cô nhướng mày nhìn về phía cửa thư phòng, đáy mắt màu đỏ rực lóe lên một tia sáng, sau đó đẩy cửa mà vào.

Tiểu Tử và Tiểu Mật liếc nhau, yên lặng đóng cửa lại, nghiêm túc canh gác cửa thư phòng.

………..

- Rắc... Rắc... ~~~

Vùng Nước Mặn, trên biển cả lênh đênh, bầu trời vẫn xám xịt như cũ.

Một vài tia nắng mặt trời xuyên qua tầng mây vừa dày vừa nặng, giống như từng cột ánh sáng rơi xuống ngoài khơi.

Bên dưới biển mây, Ốc Đảo đón gió đi tới trước.

Ở tầng cao nhất của Ốc Đảo, Bối Nhĩ Liên dựa vào vòng bảo hộ, nhìn ra ngoài khơi xa xăm được ngăn cách bởi bức tường lưu ly.

Mặt biển hiện giờ không có ánh mặt trời chiếu vào nên thoạt nhìn có chút trầm lặng.

Nhị trưởng lão cất bước đi tới, nói với giọng khàn khàn:

- Chắc sắp đến kênh Sương Mù rồi.

Bối Nhĩ Liên quay đầu nhìn về phía Nhị trưởng lão, bình tĩnh nói:

- Lại phải băng qua kênh Sương Mù một lần nữa, hy vọng lần này vẫn bình an vượt qua.

Nhị trưởng lão chậm rãi gật đầu, nói:

- Xuyên qua kênh Sương Mù là có thể đến thành Huyền Vũ, ta nghĩ sẽ không có nguy hiểm đâu.

Sau khi Rùa Đen kết thúc tiến hóa thì đã nhanh chóng truyền tin tức cho Ốc Đảo, thông báo vị trí hiện tại của thành Huyền Vũ, chỉ là bọn họ vẫn chưa biết việc Rùa Đen tiến vào kênh Sương Mù.

- Hy vọng là vậy đi...

Ánh mắt của Bối Nhĩ Liên lấp lóe.

Bà giơ tay lên, khống chế làn gió xung quanh Ốc Đảo khiến tốc độ tiến tới nhanh hơn, rồi chợt nhớ tới cái gì đó, quay đầu hỏi:

- Những tên Linh Khí Sư kia còn gây chuyện không?

Ốc Đảo tuyển được một nhóm Linh Khí Sư ở thành Tương Lai, ban đầu bọn họ còn rất an phận, tất cả đều bị hấp dẫn bởi đãi ngộ của thành Huyền Vũ.

Có điều không ngờ sau khi lên Ốc Đảo thì đám Linh Khí Sư này bắt đầu gây chuyện khắp nơi, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.

P/s: đố mọi người là chuyện gì không nói được

Bạn cần đăng nhập để bình luận