Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 995: Thiên Tai Dung Nham

Thiếu nữ tóc xanh ẩn thân, cánh tay do năng lực chế tạo ra cũng tiến nhập trạng thái ẩn thân.

- Năng lực ta giác tỉnh, dường như thích hợp công việc ám sát và nghe trộm hơn.

Ny Cát Sa hiện thân, gỡ mũ giáp xuống.

Thử nghĩ xem, kẻ địch đang bàn kế hoạch gây bất lợi cho thành Huyền Vũ trong mật thất, lỗ tai ẩn hình của thiếu nữ tóc xanh có thể nghe trộm bọn họ nói chuyện.

……………..

Mục Lương nhìn Ny Cát Sa, ôn hòa nói:

- Năng lực không tệ, có thể phát huy thêm cách sử dụng.

- Ví dụ như mọc chân dưới hộp, rồi để hộp tự bay đi?

Đôi mắt xanh của Ny Cát Sa mở to. Cô nhìn rương gỗ ở góc phòng khách, dưới sự khống chế của ý niệm, một đôi chân từ đáy hộp gỗ mọc ra.

-.....

Khóe miệng Mục Lương giật giật, nhìn hộp gỗ vác chân đi dạo trong phòng khách, cảnh tượng rất không bình thường.

- Ny Cát Sa, như vậy có hơi dọa người.

Ly Nguyệt tức giận nói.

- Được rồi.

Ny Cát Sa cười gượng vài tiếng, thu lại tâm tư vui đùa, từ từ bình tĩnh lại sự phấn khích của mình.

Cô nhìn về phía Ly Nguyệt, suy đoán nói:

- Ly Nguyệt, e rằng ngươi cũng đã trở thành Giác Tỉnh Giả, chỉ là ngươi không biết.

Ly Nguyệt lắc đầu, nhẹ giọng nói:

- Ta không có cảm giác kỳ lạ mà ngươi nói, chắc là không có.

Thiếu nữ tóc xanh trở thành Giác Tỉnh Giả, cô rất hâm mộ.

Sở hữu năng lực giác tỉnh, đồng nghĩa với việc có sức mạnh mạnh mẽ hơn.

Ny Cát Sa lôi kéo tay cô gái tóc trắng, ôn nhu trấn an nói:

- Thể chất của mỗi người cũng không giống nhau, e rằng thời gian ngươi hấp thu Long Quả Vô Hạn cần lâu hơn.

- E rằng như vậy.

Ly Nguyệt giả vờ ung dung cười cười.

Mục Lương kéo tay Ly Nguyệt, ôn hòa nói:

- Chờ mấy ngày nữa, nếu như vẫn không thể trở thành Giác Tỉnh Giả, thì lại ăn thêm một quả Vô Hạn Long.

Quả Vô Hạn Long còn có năm quả, sau khi ăn thì tỷ lệ trở thành Giác Tỉnh Giả có đến tám phần. Anh không tin Ly Nguyệt ăn hai quả Long Quả Vô Hạn, mà vẫn không giác tỉnh năng lực.

- Vâng.

Trong lòng Ly Nguyệt ấm áp.

- Cũng không biết còn bao lâu nữa mới có thể trở về thành Huyền Vũ.

Ny Cát Sa mấp máy môi hồng nói.

Cô nóng lòng muốn thể hiện năng lực giác tỉnh của mình với Ngôn Băng và Ngải Lỵ Na.

- Chắc còn cần bốn ngày.

Mục Lương nói rõ ràng.

Trên đường trở về thành Huyền Vũ, ngoại trừ dừng lại nghỉ ngơi bên ngoài vào đêm khuya, bọn họ còn dừng lại ba lần, vì săn bắn hung thú biển.

Bởi vì ba lần dừng lại này, Mục Lương đã tích lũy được 5 tỷ điểm tiến hóa.

- Đại nhân Mục Lương!!

Cửa phòng chờ, Na An ló đầu vào.

- Có chuyện gì?

Mục Lương ngước mắt hỏi.

Na An đi vào phòng khách, nghiêm mặt nói:

- Bẩm đại nhân, nhóm Cá Chuồn chở người quá lâu, đều đã rất mệt mỏi, có thể dừng lại nghỉ ngơi nửa ngày không?

Hình thể Cá Chuồn quá nhỏ, cho dù có vua cá chuồn khống chế gió, giúp bọn chúng giảm bớt gánh nặng, nhưng cũng không cách nào chở người phi hành trong thời gian dài.

Huống chi bọn nó còn phải đuổi theo tốc độ Vua Cá Chuồn và Ưng Lửa.

- Vậy dừng lại nghỉ ngơi đi.

Mục Lương nói nhỏ.

Anh nói rồi đứng dậy, cất bước đi tới mép khoang thuyền Lưu Ly, thân thể xuyên qua khoang thuyền Lưu Ly đi ra ngoài.

Anh sử dụng năng lực Khống Chế Mây, những đám mây đen xuất hiện trên không trung, tạo ra một cái sân dài rộng ngàn mét, cung cấp chỗ nghỉ tạm cho Ưng Lửa và đàn cá chuồn.

Du du du Ưng Lửa vỗ cánh hạ xuống, gập cánh lại nằm xuống, bắt đầu nghỉ ngơi trong giây lát. Vua Cá Chuồn và đàn cá chuồn cũng đáp xuống cái sân làm bằng mây, thở dốc và nghỉ ngơi.

Nhóm chiến sĩ tộc Người Cá từ trên cá chuồn đi xuống, đi lại trên cái sân mây, bọn họ hoạt động tay chân đã lâu không động đậy. Không gian trên người Cá Chuồn có hạn, nên lúc bay bọn họ chỉ có thể an tĩnh nằm úp sấp.

Như vậy có thể giảm bớt sức cản của không khí. Để giảm bớt gánh nặng cho cá chuồn, nên không thể tùy ý hoạt động thân thể.

- Mục Lương các hạ, thành phố Bắc Hải vẫn ổn chứ?

Bố Vi Nhân đạp mây đi tới, hỏi tình huống thành Bắc Hải.

Cô biết Mục Lương có thể giữ liên lạc với thành Huyền Vũ, vì vậy đã yêu cầu anh từ rất sớm, giúp cô lưu ý tình huống ở địa bàn của mình.

- Mọi việc đều tốt.

Mục Lương lạnh nhạt nói.

Sáng sớm hôm nay, cung điện khu Trung Ương truyền tin tức đến, hồi báo tình hình thành Huyền Vũ gần đây, tiện thể nhắc đến tình huống ở thành Bắc Hải.

- Vậy là tốt rồi.

Bố Vi Nhân thở phào.

- Đại nhân Mục Lương.

Tộc trưởng tộc Người Cá chống gậy ba chân đi tới.

- Ừm.

Mục Lương nhàn nhạt lên tiếng.

Tộc trưởng Người Cá thở dài, cung kính nói:

- Nhóm cá chuồn quá mệt mỏi, lần này cần nghỉ ngơi buổi sáng mới được.

Ánh mắt Mục Lương lóe lên, cứ theo đà này, trước khi đến thành Huyền Vũ, nếu đàn cá chuồn còn cần nghỉ ngơi nhiều lần như vậy, sẽ làm lỡ ít nhất thời gian hai ngày.

- Trước tiên cứ nghỉ ngơi đi.

Mục Lương như có điều suy nghĩ nói.

Anh xoay người rời khỏi, về tới khoang thuyền Lưu Ly sau lưng Ưng Lửa.

Anh đi vào gian phòng có Long Thụ Vô Hạn, thức tỉnh Rồng Lửa Dung Nham đang ngủ say.

- Ngao ngao ngao

Rồng Lửa Dung Nham phe phẩy đôi cánh nhỏ, lảo đà lảo đảo bay tới Mục Lương.

Anh vươn tay, để Rồng Lửa Dung Nham đáp xuống trên tay, lại thả nó trên bờ vai.

Rồng Lửa Dung Nham thân mật cọ xát cằm Mục Lương, mảnh vảy thật nhỏ cọ cọ vào da tay của anh, giống như nó đang nhột.

- Ngoan!

Mục Lương đưa tay gãi cằm Rồng Lửa Dung Nham, giống như vuốt ve mèo con.

Nó khịt mũi thoải mái, thân thể của nó lảo đà lảo đảo bảo trì cân bằng trên vai Mục Lương.

- Đi thôi, ta biến ngươi lớn hơn một chút.

Mục Lương bước ra khoang thuyền Lưu Ly, đi tới mép cái sân làm bằng mây. Anh thả người nhảy xống, rơi xuống biẻn.

Khi tới gần mặt biển, Mục Lương bay lơ lửng, cách mặt biển khoảng một mét.

Anh vươn tay, khí tức hàn băng phun ra ngoài, nhanh chóng đóng băng mặt biển, dày tới bốn thước, giống như một con đường nhỏ.

Hai chân Mục Lương chấm đất, đưa tay gỡ Rồng Lửa Dung Nham xuống.

Anh hơi chuyển động ý nghĩ một chút, ra lệnh cho hệ thống:

- Hệ thống, cho Rồng Lửa Dung Nham tiến hóa đến cấp 9.

- Keng! Rồng Lửa Dung Nham tiến hóa từ cấp hai đến cấp chín, tiêu hao 10.000.000 điểm tiến hóa.

- Keng! Rồng Dung Nham Khổng Lồ tiến hóa thành công.

- Keng! Có kế thừa thiên phú của Rồng Dung Nham Khổng Lồ: Thiên Tai Dung Nham hay không?

Chân mày của Mục Lương nhảy lên, Thiên Tai Dung Nham? Núi lửa à?

- ....

- Kế thừa.

Trong lòng anh mặc niệm một câu.

- Keng! Thiên Tai Dung Nham đang thay đổi..... Đang thích ứng..... Truyền thừa hoàn tất.

Ngay khi lời nhắc của hệ thống rơi xuống, một dòng điện ấm áp quen thuộc xuất hiện trong cơ thể Mục Lương, bắt đầu cường hóa thân thể. Anh nhắm mắt lại, cảm nhận quá trình tăng cường ngắn ngủi này.

Một lát sau, quá trình cường hóa thân thể kết thúc, anh ngước mắt nhìn về phía trước, ngưng thần hơi chuyển động ý nghĩ một chút, sử dụng năng lực Thiên Tai Dung Nham, một giây kế tiếp, nhiệt độ không gian ngàn mét vuông trước mặt cấp tốc lên cao, khối băng phiếm hồng, hóa thành một mảnh dung nham. Mục Lương vươn tay, nhìn ngón tay mình chảy ra dung nham.

- Cái này... Đại nhân bốc cháy rồi.

Đám người Thái Khả Khả kinh hô.

Trên sân mây, đám người Thái Khả Khả nhìn xuống biển, khu vực dung nham đột nhiên xuất hiện làm cho các cô khẩn trương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận