Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 764: Qùa Đáp Lễ Của Thành Huyền Vũ



- Ba trăm năm chục ngàn miếng tinh thạch sơ cấp trung đẳng, nhiều lắm, không thể bằng lòng.

Vũ Phó không chút do dự từ chối nói.

Nhiều tinh thạch hung thú như vậy, nếu quả như thật lấy ra, Bảo Khố Phủ Thành Chủ sẽ bị toàn bộ móc sạch.

- Đưa, phải đưa cho bọn họ.

Thân thể của Vũ Thiết lảo đảo một cái, trầm giọng nói:

- Chỉ cần có thể giữ được thành Ngự Thổ, là tốt rồi.

- Ta đã đồng ý bọn họ, trước khi trời tối sẽ mang tinh thạch đưa qua.

Vũ Thạch nói xong nhắm hai mắt lại.

Âm thanh Vũ Thiết buồn bã đáp:

- Ba trăm năm chục ngàn tinh thạch sơ cấp trung đẳng mà thôi, chờ thành Huyền Vũ. Lại thu vào từ phía dưới.

Đạo tặc ở thành Ngự Thổ, mỗi tháng đều cần dâng lễ hoặc chỗ tốt cho gia tộc họ Vũ.

Giống như tinh thạch hung thú, tài liệu hung thú, hung thú đều được, điều này tương đương với phí bảo hộ.

Đạo tặc không có giao phí bảo hộ, sẽ không nhận được sự che chở của gia tộc Vũ thị.

Như vậy, đạo tặc ở thành Ngự Thổ sẽ bị đạo tặc nộp phí bảo hộ còn lại khi dễ, thậm chí là bỏ mạng.

- Ừm, đi chuẩn bị hung thú tinh thạch đi!

Vũ Thạch khoát tay.

Một đám cao tầng Vũ thị liếc mắt nhìn nhau, than thở rời người ly khai.

Muốn lập tức lấy ra ba trăm năm chục ngàn miếng tinh thạch sơ cấp trung đẳng, chuyện này cũng không dễ dàng.

..............

Trong Thành Ngự Thổ bên, ở một chỗ hẻo lánh nơi chân núi.

Tuyết Cơ ẩn thân, thấp giọng hỏi:

- Ly Nguyệt, chúng ta cứ như vậy đi vào, thực sự không có chuyện gì sao?

Cô và Ly Nguyệt tới nơi này vì muốn điều tra về gốc cây thần bí trong Phủ Thành chủ thành Ngự Thổ.

Dù thành Huyền Vũ đang muốn 'Đáp lễ' đối với thành Ngự Thổ, ngươi dám trộm đồ của chúng ta, chúng ta chỉ trộm lại đồ vật của các ngươi.

- Có Khôi Giáp U Linh và ống giảm thanh, cẩn thận một chút sẽ không có việc gì.

Âm thanh trong trẻo lạnh lùng của Ly Nguyệt vang lên.

- Được rồi, ngươi phải bảo vệ ta cho tốt...

Tuyết Cơ nhỏ giọng thì thầm.

- Thực lực của ngươi còn cao hơn ta...

Ly Nguyệt có chút im lặng, trả lời một câu.

Hiện tại, thực lực của cô chỉ là cấp 5 sơ cấp, mà Bách Biến Ma Nữ đã là cấp 5 trung cấp, cả hai đều mặc Khôi Giáp U Linh bản nâng cấp. Đây rốt cuộc là ai bảo vệ ai à?

- Ha ha ha, hình như là như vậy.

Tuyết Cơ cười gượng hai tiếng, mặc Khôi Giáp U Linh vào, thiếu chút nữa đã quên thực lực của bản thân.

- Đi thôi.

Ly Nguyệt đổi chủ đề.

Trong lòng cô có chút cảm giác khó chịu, chính mình thân là đội trưởng, thực lực còn không cao bằng một đội viên ngoài biên chế của Bộ Đội Đặc Chủng U Linh.

Hai người đi lên dọc theo đường núi nhỏ, dọc theo đường đi tránh được mấy đợt hộ vệ tuần tra.

- Thực sự bọn họ nhìn không thấy ta.

Trong đôi mắt Tuyết Cơ lộ tia kinh ngạc, đưa tay giơ giơ ở trước mắt hộ vệ.

- Hử, tại sao lại có gió?

Hộ vệ T=tuần tra nhíu mày

Câu nói này khiến Bách Biến Ma Nữ sợ đến vội vã ngừng thở, thả nhẹ cước bộ lập tức chạy rời khỏi.

Trên đỉnh núi, cách Phủ Thành Chủ không xa, Ly Nguyệt và Bách Biến Ma Nữ lần thứ hai hội hợp.

- Ư ư ư~~

Tuyết Cơ nhỏ giọng phát ra tiếng vang.

Đây là dưới trạng thái ẩn thân, hai người dùng tay trao đổi ám hiệu.

- Ta ở nơi này.

Ly Nguyệt thấp giọng đáp.

- Làm sao bây giờ?

Tuyết Cơ yên lòng, vừa quan sát cảnh vật chung quanh, vừa trò chuyện với cô gái tóc bạc.

Ly Nguyệt suy nghĩ một chút, quyết định nói:

- Đi vào bên trong nhìn thử.

Tuyết Cơ nhỏ giọng ngạc nhiên hỏi:

- Cứ như vậy đi vào sao?

- Ừm, không có việc gì.

Ly Nguyệt chớp chớp con ngươi màu bạc nói.

Tất cả đều nhiệm vụ như thế, cô đã chấp hành quá nhiều lần, có kinh nghiệm.

-... Được rồi.

Tuyết Cơ bỉu môi, tìm lại được cảm giác ăn trộm trước đây.

Cô từng được khen là thiên tài mới trong thế giới kẻ trộm, có Khôi Giáp U Linh gia tăng thêm sức mạnh, làm sao lại phải sợ hãi.

Hai người thả nhẹ bước chân, đi về phía cổng Thành Chủ Phủ.

Hộ vệ giữ cửa không có phát hiện điều kỳ lạ, mặc cho hai người đi vào Phủ Thành Chủ.

Ly Nguyệt bước nhẹ nhàng từ từ, bắt đầu đi loanh quanh ở trong Phủ Thành Chủ.

Khi không có người, cô nghiêng đầu thấp giọng hỏi:

- Ngươi đã tới nơi này rồi sao?

Tuyết Cơ đang im lặng, chợt mở miệng nói:

- Nơi này chính là Phủ Thành Chủ, có cao thủ cấp 8, ta làm sao có khả năng tới đây.

- Được rồi, vậy thì từ từ tìm đi.

Ly Nguyệt bất đắc dĩ thở dài

Phủ Thành Chủ thành Ngự Thổ cũng không nhỏ, rộng cỡ Cung điện trên Trung Ương thành Huyền Vũ.

Đạp đạp đạp...

Tiếng bước chân từ cuối hành lang truyền đến, hai cô gái vội vàng ngừng thở, thân thể của cả hai né vào tường nhường đường.

- Ba trăm năm chục ngàn miếng tinh thạch hung thú, đây rõ ràng là thành Huyền Vũ cướp trắng trợn.

Vũ Phó tức giận nói.

Vũ Thiết trầm giọng khiển trách:

- Đừng nói nữa, chỉ cần có thể bảo vệ thành Ngự Thổ, những tinh thạch này về sau đều có thể kiếm lại.

- Vâng, thưa cha.

Mặc dù Vũ Phó không có nhiều, cũng không dám không lấy ra.

Hắn hiểu được dùng ba trăm năm chục ngàn miếng tinh thạch hung thú, đổi lại sự bình yên cho thành Ngự Thổ là đáng giá, chỉ là trong lòng vẫn cảm thấy bất công như trước.

Hai người xuyên qua hành lang, muốn gom đủ ba trăm năm chục ngàn miếng tinh thạch.

Hai người đi xa, trong hành lang mới nhiều hơn hai âm thanh hít thở.

- Trời ơi, Thành Chủ Đại Nhân đòi thành Ngự Thổ ba trăm năm chục ngàn miếng tinh thạch!!

Hô hấp của Tuyết Cơ dồn dập.

- Xem ra, đối phương không dám không đưa.

Ly Nguyệt mím môi một cái.

- Tìm được gốc cây thần bí trước lại nói.

Hai cô gái lại dùng âm thanh cực thấp trò chuyện với nhau.

- Ừm.

Tuyết Cơ tập trung, cất bước tiếp tục hướng về phía trước.

Hai người đảo hai vòng ở trong Phủ Thành Chủ, tránh được một đám cao tầng Vũ thị, đến gần hậu viện phủ này.

Cổng hậu viện, hai gã hộ vệ nửa dựa vào khung cửa, chán chường ngắm bàn tay mình.

- Ngươi nói bên ngoài xảy ra chuyện gì, làm sao vẫn luôn rất huyên náo ồn ào?

Tên hộ vệ trẻ tuổi hiếu kỳ hỏi.

- Ai biết được, chờ sau khi trực xong, lại đi hỏi thăm một chút sẽ biết.

Lão hộ vệ thuận miệng trả lời một câu.

- Ai, giữ cửa ở chỗ này cũng quá nhàm chán.

Hộ vệ trẻ tuổi không nhịn được nhổ nước bọt một câu.

Lão hộ vệ ngước mắt cảnh cáo nói:

- Lời như vậy chỉ nên suy nghĩ trong lòng, nếu như bị gia chủ nghe, ngươi chắc chắn phải chết.

- Hắc hắc... Ta đã biết.

Tên hộ vệ trẻ tuổi cười mỉa hai tiếng. Hắn nhớ tới sự tàn nhẫn của gia chủ, không nhịn được trong lòng căng thẳng, vội vã quay đầu nhìn về phía Phủ Thành Chủ, không thấy được những người khác mới thả lỏng người.

Hai người không biết là, hậu viện đã vô thanh vô tức có hai người chạy vào

Ly Nguyệt và Tuyết Cơ vẫn như trước duy trì trạng thái ẩn thân, đi vào trong hậu viện, tìm toàn bộ món đồ khả nghi.

Tuyết Cơ đứng ở trước một vũng nước đọng, nhìn gốc cây xanh trong nước, kinh ngạc nói:

- Lạp lạp, có phải nó là thực vật thần bí hay không?

Ly Nguyệt nghe tiếng chạy tới, nhìn thấy vũng nước và Thủy Tinh Ngư trong đó, trong lòng cô đã có một nửa khẳng định.

- Loại cây xanh này ta chưa từng thấy qua, chắc là gốc thực vật thần bí trong miệng người ăn trộ.

Cô ngồi xổm xuống, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào lá xanh trên mặt nước.

Bạn cần đăng nhập để bình luận