Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 3730: Hỗn Độn cây. (1 càng ).

Chương 3730: Cây Hỗn Độn (1 chương).
Mục Lương dùng trảm tiên kiếm khơi mào t·h·i t·h·ể Bạch Xà dị thú, vẻ mặt lạnh nhạt, còn có chút tiếc nuối. Hắn đã từng thuần dưỡng loài rắn dị thú, nếu không có thể đem Bạch Xà dị thú thuần dưỡng, thực lực tổng hợp của Huyền Vũ đế quốc có thể tăng lên một mảng lớn. Hắn vung trảm tiên kiếm, đem Bạch Xà dị thú thu vào trong không gian cơ thể.
"Phụ thân thật lợi hại."
Mục Mạn Tiên mắt lộ vẻ sùng bái.
Mục Lương khẽ cong khóe môi, Lực Chi pháp tắc rất cường đại, vận dụng trảm tiên kiếm vung ra một kiếm, nhất lực phá vạn pháp.
"Ầm ầm ầm ~"
Mất đi sự sai khiến của Bạch Xà cảnh giới Thái Ất Chân Tiên, các dị thú nhất thời náo động, có con thậm chí xoay người bỏ chạy. Trí lực của bọn chúng không hề thấp, lúc trước vì Bạch Xà thực lực cường đại, chúng không cách nào phản kháng, hiện tại thấy nó bị Mục Lương một kiếm kết liễu, toàn thân da thú đều cảm thấy sợ run. Bọn chúng biết nếu không đi nữa, không con thú nào có thể sống sót.
Vì vậy, các dị thú hướng bốn phía tản ra, chạy trốn về phía rừng núi xa xăm.
"Đừng chạy."
Mục Mạn Tiên khẽ kêu một tiếng.
Mục Cảnh Lam mấy người cũng bắt đầu truy kích, rất nhanh đã chạy xa cùng các dị thú.
"Đừng đuổi."
Nguyệt Thấm Lam biến sắc.
Thực lực của các con rất mạnh, nhưng nơi này là Tiên Ẩn bí cảnh, thực lực của các dị thú ở đây phần lớn đều trên cảnh giới Tiên, mạnh hơn bọn nhỏ rất nhiều. Hồ Tiên cũng thay đổi sắc mặt, nghĩ thầm bọn nhỏ vẫn còn quá đơn giản.
Mục Lương khẽ nhúc nhích ý nghĩ, năng lực triển khai.
"~~~"
Sau một khắc, bọn nhỏ vừa rời đi đã một lần nữa xuất hiện ở trước mặt mọi người.
"Hả?"
Mục Ngọc Kỳ chớp đôi mắt đẹp, có chút ngơ ngác.
Sibeqi tiến lên túm lấy tai nàng, dạy dỗ: "Bình thường đã dạy các ngươi như thế nào, thực lực đều không bằng mấy dị thú kia, còn dám đuổi theo đi?"
"Mẫu thân, ta sai rồi."
Sibeqi vội vàng cầu xin tha thứ, bị nhéo tai trông rất xấu hổ, nhất là các huynh đệ tỷ muội đều ở một bên nhìn.
Hồ Tiên thì kín đáo hơn nhiều, nhìn Mục Mạn Tiên đưa cằm lên một chút, nói: "Trở về viết cho ta 10 ngàn chữ kiểm điểm."
"A, mẫu thân, con sai rồi."
Mục Mạn Tiên vội vã cầu xin tha thứ.
Hồ Tiên không lay chuyển, nói: "Không có thương lượng."
Mục Mạn Tiên thấy mẫu thân đã quyết ý, bèn nhìn về phía Mục Lương, ánh mắt mang theo ý cầu cứu. Mục Lương nói: "Ta cũng lực bất tòng tâm, mẹ ngươi quyết định."
"Phụ thân, ngươi là thê quản nghiêm."
Môi đỏ mọng của Mục Mạn Tiên giật giật.
Mục Lương ho khan vài tiếng, không biết nữ nhi học được từ này ở đâu. Hắn nghiêm mặt nói: "Nghe lời mẹ ngươi, không sai."
Hồ Tiên thu tầm mắt lại, vẻ mặt viết rõ hai chữ thoả mãn.
Mục Cảnh Lam vừa định nhìn có chút hả hê, chợt nghe Nguyệt Thấm Lam cũng lên tiếng: "Tiểu Cảnh, con cũng viết 10 ngàn chữ kiểm điểm."
"Hả?"
Mục Cảnh Lam nhất thời trợn tròn mắt.
"Để xem con cười."
Mục Mạn Tiên lạnh lùng rên một tiếng.
Mục Dĩnh Ly đám người không dám lên tiếng, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Mục Lương.
"Đều giống nhau, 10 ngàn chữ kiểm điểm, thiếu một chữ thì viết thêm 10 ngàn chữ."
Yufir hai tay chống nạnh, đôi tóc đuôi ngựa vàng kim vung vẩy. Bọn nhỏ nhất thời kêu rên một mảnh, bảo bọn họ viết kiểm điểm còn không bằng bảo bọn họ đi đánh nhau với dị thú còn ung dung hơn.
"Nhất định phải viết."
Mục Lương mặt lộ vẻ tươi cười nói.
"Hỏi mẹ các con."
Mục Lương nhún vai một cái nói.
Sibeqi với vẻ mặt ý là "Con xem ta có đồng ý không", hai tay chống nạnh đầy uy hiếp. Mục Ngọc Kỳ đành nén đầy bụng lời nói lại.
Mục Lương buồn cười, trong lòng thấy bất đắc dĩ thay bọn nhỏ, nhưng bọn họ xác thực quá liều lĩnh, cần ghi nhớ vấn đề này.
"Sao nào, đều có ý kiến?"
Nguyệt Thấm Lam ưu nhã lên tiếng.
"Không có."
Mục Cảnh Lam là người đầu tiên mở miệng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
"Không có."
Mục Mạn Tiên và những người khác cũng nói theo, vẻ mặt ngoan ngoãn như cún con.
"Rất tốt."
Nguyệt Thấm Lam thoả mãn gật đầu.
Mục Lương lộ vẻ tươi cười, thản nhiên nói: "Dọn dẹp chiến trường đi."
"Đã biết."
Bọn nhỏ yếu ớt đáp lời.
Mục Lương nhẹ giọng nói: "Cũng là vì tốt cho các con, lần sau gặp tình huống này thì phải suy nghĩ kỹ, thực lực không đủ thì càng phải cẩn thận."
"Vâng, chúng con đều biết."
Mục Mạn Tiên dẫn đầu làm gương, nàng là tỷ tỷ của đám tiểu bối này.
"Ừ."
Mục Lương khẽ gật đầu. Rất nhanh, chiến trường đã được dọn dẹp sạch sẽ, t·ử tinh chiến thuyền tiếp tục hướng sâu bên trong Tiên Ẩn bí cảnh bay đi, cảnh đẹp dọc đường vẫn xinh đẹp như trước, rất nhanh Mục Mạn Tiên và mọi người đã quên chuyện trước đó.
Đỉnh đầu t·ử tinh chiến thuyền là biển cả treo ngược, bên dưới thuyền là biển mây mênh mông vô bờ, phía bên phải và bên trái trong mây mù xa xăm có những dãy núi nhấp nhô, cho người ta cảm giác như thế giới bị đảo ngược lại....
"Phụ thân, ở trên biển kia có bảo vật không?"
Mục Dĩnh Ly ngước mắt nhìn lên phía trên biển, màu xanh thẳm. Mục Lương nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn lên, thần hồn lực tỏa ra, rất nhanh đã dò xét được toàn bộ khu vực hải vực. Hắn gật đầu nói: "Có một vài bảo vật, nhưng đều không có tác dụng gì nhiều với chúng ta."
"Vậy dị thú đâu?"
Mục Dĩnh Ly hỏi.
"Có vài con dị thú Đại La Chân Tiên cảnh, nhưng đã trốn rồi."
Mục Lương ôn hòa nói.
Ngay khi hắn vừa mới thả thần hồn lực ra, những dị thú Đại La Chân Tiên cảnh đó đã nhận ra, không chút do dự xoay người bỏ chạy, hướng vào sâu bên trong Tiên Ẩn bí cảnh hơn....
"Đáng tiếc."
Sibeqi bĩu môi hồng.
"Con tham ăn thật đấy."
Ly Nguyệt nhẹ giọng nói.
"Hải lý dị thú nhất định rất tươi ngon."
Sibeqi đương nhiên nói. Với nàng, dị thú sống ở biển cả chính là hải sản, vị sẽ không sai.
"Những dị thú kia đều rất khó coi, con muốn ăn à?"
Mục Lương khẽ nhíu mày hỏi.
"Xấu xí quá, thôi bỏ đi."
Sibeqi bĩu môi, mặt lộ vẻ ghét bỏ.
Mục Lương cười một tiếng, con người vẫn chân thật như xưa. T·ử tinh chiến thuyền tiếp tục tiến sâu vào bên trong Tiên Ẩn bí cảnh, số dị thú gặp được cũng rất ít, phần lớn đều đã trốn. Mục Lương dùng sinh mệnh bổn nguyên để hấp dẫn nhưng các dị thú đó không hề bị lay động.
Trong lòng hắn vẫn còn nghi hoặc, cho đến khi nhìn thấy một cây đại thụ che trời, hắn lập tức hiểu rõ nguyên nhân. Đó là một cây đại thụ mọc ở trong biển, mọc ngược tại đây, tán cây khổng lồ giao với đại địa phía dưới.
Đại thụ có màu tím đậm, tỏa ra khí tức hỗn độn.
"Cây Hỗn Độn cảnh giới Thái Ất Chân Tiên."
Mục Lương khẽ thì thầm.
"Rời khỏi đi, đừng quấy rầy nơi này yên tĩnh."
Cây Hỗn Độn truyền ý niệm tới.
Mục Lương bình tĩnh hỏi: "Là ngươi kiềm chế những dị thú kia?"
"Đúng."
Cây Hỗn Độn đáp lại một câu.
"Xem ra lịch luyện đã chấm dứt."
Mục Lương thì thầm.
Hắn cũng sở hữu năng lực hỗn độn, còn về Cây Hỗn Độn, chờ sau này khi tiến hóa điểm nhiều hơn thì đến thuần dưỡng cũng được, hiện tại hắn muốn nâng cao giới hạn tối đa.
Ps: « 1 chương »: Cầu mọi người đánh giá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận