Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 729: Người Nhà Bọn Trộm Đến

- Chuẩn bị hạ cánh đi.

Hi Bối Kỳ chớp đôi mắt màu vàng óng, nói:

- Ta nhớ Mục Lương......

- Nè nè, ngươi vừa mới nói cái gì thế?

Nguyệt Phi Nhan hơi híp mắt, mặt mũi tràn đầy hồ nghi nhìn chằm chằm cô gái Ma Cà Rồng.

- Không...... Ta chưa nói gì cả, ngươi không nghe thấy gì hết!

Hi Bối Kỳ nhìn dáo dác khắp nơi, hoảng hốt quay người bỏ chạy.

Trên mặt của Nguyệt Phi Nhan lộ ra vẻ hồ nghi, tự lẩm bẩm một câu:

- Chẳng lẽ Hi Bối Kỳ thích Mục Lương?

Ánh mắt của cô có chút mờ mịt, sau đó âm thầm quyết định, trở về phải khuyên mẹ mình cố gắng hơn nữa.

- Chúng ta sắp hạ cánh, tất cả mọi người chuẩn bị sẵn sàng.

Giọng của Hi Bối Kỳ truyền khắp khoang tàu.

- Xin các hành khách chú ý, máy bay sắp đến thành Huyền Vũ, mời mọi người trở về vị trí của mình, không được tùy ý đi lại.

Các nhân viên phục vụ đứng canh giữ ở từng khoang tàu do mình phụ trách, làm vậy để tránh việc hành khách xảy ra bất trắc hoặc chế tạo sự cố ngoài ý muốn.

Du du du ~~

Ưng Lửa phát ra tiếng hót vang to rõ, vỗ cánh lao xuống mặt đất.

Tiếng kêu nhắc nhở đám người ở Sơn Hải Quan, Vệ Cảnh xuất hiện tại tầng cao nhất pháo đài.

- Chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón.

Vệ Cảnh nghiêm túc ra lệnh.

- Vâng.

Nhóm Thành Phòng Quân đồng thanh đáp lại, cảnh giác nhìn chằm chằm Ưng Lửa tới gần, đề phòng mọi việc tình huống đột nhiên phát sinh.

- Không cần phải khẩn trương như vậy.

Đại An Ti mặc khôi giáp xuất hiện bên cạnh Vệ Cảnh.

- Tổng trưởng, nhất định phải cẩn thận.

Vệ Cảnh nghiêm túc nói.

Từ sau lần bị Mục Lương nghiêm phạt, hiện tại đối với bất cứ chuyện gì hắn đều vô cùng để bụng, có thể nghiêm thì tuyệt đối sẽ không buông lỏng.

Đại An Ti chớp mắt, gật đầu đồng ý:

- Cũng tốt, cẩn thận một chút vẫn hơn.

- Đúng vậy.

Vệ Cảnh lặng lẽ thở phào một hơi.

Du du du ~~

Ưng Lửa đến gần Rùa Đen, nó quanh quẩn trên không trung một vòng, sau đó thay đổi phương hướng đáp xuống bãi đáp trước Sơn Hải Quan.

Ầm ầm!!

Cơ thể của Ưng Lửa trầm xuống, thu cánh đứng vững.

- Mọi người có thể đi xuống rồi.

Nguyệt Phi Nhan bay ra Máy Bay, lắc chuông phát ra mệnh lệnh.

Keng keng keng......

Ưng Lửa nghe tiếng cúi người, cố gắng để cho cửa ra máy bay tới gần mặt đất.

Nhân viên nơi bán vé đi ra, bắt đầu tiếp đãi hành khách trên Máy Bay.

- Ta về đây, nơi này giao lại cho các ngươi.

Hi Bối Kỳ nhìn về phía Vệ Cảnh đang tiến tới nghênh đón.

- Ừ.

Vệ Cảnh gật đầu một cái.

Cô gái Ma Cà Rồng gật đầu chào hỏi Đại An Ti, sau đó giương cánh bay về phía khu Ngoại thành.

- Nè, chờ ta một chút!

Nguyệt Phi Nhan vẫy tay hô to, nhưng cô gái Ma Cà Rồng đã biến thành chấm đen nhỏ, nhanh chóng biến mất sau bức tường thành.

Cô co giật khóe miệng, trên Máy Bay vẫn còn người thân của mấy vị đạo tặc, các cô còn phải đưa bọn họ tới gặp Mục Lương đó!

Đại An Ti nhìn cô gái Ma Cà Rồng rời đi, cảm thán một tiếng:

- Biết bay thật là tốt......

Vệ Cảnh không nói gì, yên lặng gật đầu tán đồng.

Cộp cộp cộp......

- Nơi này chính là thành Huyền Vũ?

Ba người đàn ông mặc áo da thú bước xuống Máy Bay, vừa cảnh giác vừa tò mò ngắm nhìn bốn phía.

Người có hình thể cường tráng nhất là con trai của Hoa La và Cuồng Phong Tử, hắn tên là Âu Hòa, cường giả cấp 5 sơ cấp.

Tiếp theo là Du An, em trai của Du Tương, thực lực chỉ mới tới cấp 3.

Cuối cùng là một người cao gầy, Bản Cơ Thản, cường giả cấp 5 trung cấp, là thuộc hạ trung thành của Cam Na.

Ba người này đều nhận được thư mà Hi Bối Kỳ đưa tới, sau khi xác minh thư là thật, cả ba vội vàng mang tinh thạch tới chuộc người.

- Ba vị, mời đi bên này.

Nguyệt Phi Nhan nhấc tay ra hiệu.

- Hừ!

Du An hừ lạnh một tiếng, cất bước đuổi theo.

- Cha và mẹ của ta đâu?

Âu Hòa đen mặt, trầm giọng hỏi.

Bản Cơ Thản hỏi với giọng không hài lòng:

- Đúng vậy, đại nhân nhà ta đâu rồi?

Nguyệt Phi Nhan nghiêm mặt nói:

- Đầu tiên các ngươi cần phải đi theo ta gặp thành chủ đại nhân.

- Không, ta muốn nhìn thấy cha và mẹ của ta trước.

Âu Hòa lạnh lùng nói.

- Xin các ngươi rõ ràng, các ngươi không có tư cách nói điều kiện với ta.

Nguyệt Phi Nhan nói một câu:

- Nếu muốn chuộc người thì đi theo ta, nếu không ta sẽ gọi người tới ném các ngươi ra bên ngoài.

- Khẩu khí quả là không nhỏ.

Bản Cơ Thản lạnh lùng cười một tiếng, đáy mắt hắn hiện lên sát ý.

Đại An Ti khoanh hai tay trước người, nhẹ nhàng nói:

- Cần ta giúp một tay sao?

Nguyệt Phi Nhan nhún vai, hồn nhiên đáp:

- Tạm thời không cần, bọn hắn không dám làm gì ta, trừ phi là muốn cho những đạo tặc trong Ngục Giam chết.

Lời nói của cô gái tóc đỏ khiến cho sắc mặt của ba người Âu Hòa càng thêm khó coi.

- Các ngươi đi vào thành cùng ta.

Nguyệt Phi Nhan bỏ lại một câu nói, quay người đi tới Sơn Hải Quan.

- Hừ!

Du An khó chịu hừ lạnh một tiếng.

- Sớm muộn gì ta sẽ giết cô ta.

Bản Cơ Thản thấp giọng thề thốt.

- Ha ha.

Âu Hòa cười lạnh liên tục, cất bước theo sau.

Đôi mắt màu xanh của Đại An Ti híp lại, quay đầu nói:

- Ta không yên lòng, ngươi ở đây canh gác, ta đi theo bọn họ.

- Vâng.

Vệ Cảnh cung kính đáp.

Cộp cộp cộp......

Nguyệt Phi Nhan đi trước, ba người Âu Hòa theo sau, băng qua Sơn Hải Quan đi vào Phố Buôn Bán.

- Nơi này là.....

Tròng mắt của Âu Hòa phóng đại, khiếp sợ bởi Phố Buôn Bán sạch sẽ và gọn gàng.

- Thú vị đấy, hoàn cảnh thật không tệ.

Bản Cơ Thản nhếch miệng.

Ba người lặng lẽ ngắm nhìn bốn phía, vừa tò mò vừa kháng cự thừa nhận nơi này rất tốt.

- Nhanh lên.

Nguyệt Phi Nhan quay đầu nhìn ba người, cất bước đi về phía cửa chính Úng Thành.

Ba người Bản Cơ Thản vội vàng đuổi theo, trong ánh mắt cảnh giác của hộ vệ, cả ba băng qua Úng Thành đi vào Khu vực Ngoại thành.

Khi nhìn thấy cảnh tượng đầy màu xanh biếc, ba người đều ngừng thở, nhất thời không dám nhúc nhích.

Trong ánh mắt của Nguyệt Phi Nhan hiện lên sự đắc ý dào dạt, ngoài miệng lại thúc giục:

- Đi nhanh đi, đừng ở đây lãng phí thời gian!

Ba người lấy lại tinh thần, sự kinh hãi vẫn còn đọng lại trên mặt, đây là lần đầu tiên trong đời bọn họ thấy nhiều cây xanh như vậy, không khỏi chấn động và thất thần.

- Khó trách cha và mẹ sẽ để mắt tới thành Huyền Vũ......

Âu Hòa lẩm bẩm.

Bản Cơ Thản nhỏ giọng sợ hãi và thán phục:

- Quá xa xỉ, nhiều thực vật như vậy, nếu giao dịch với bên ngoài có thể không lo ăn mặc mấy đời.

Đáy mắt của ba người hiện lên sự tham lam, khi nhìn thấy cây xanh càng ngày càng nhiều, cả ba sắp không thể kiềm chế sự tham lam trên mặt.

- Các ngươi đang có ý đồ xấu gì đúng không?

Nguyệt Phi Nhan hơi híp mắt hỏi.

- Không có, chúng ta không có ý đồ xấu!

Du An lấy lại tinh thần, sau lưng chảy mồ hôi lạnh.

Hắn suýt nữa quên mất, đây là thành Huyền Vũ, anh trai còn ở trong tay bọn họ, không thể làm loạn.

Âu Hòa quay đầu sang một bên, che giấu sự tham lam trong mắt, chờ khi nào hắn gặp cuồng Phong Tử và Hoa La thì bàn tiếp.

- Tốt nhất là các ngươi nên thành thật một chút, đừng để mắt tới thành Huyền Vũ.

Nguyệt Phi Nhan cảnh cáo một câu.

Ba người liếc nhau, lựa chọn không tiếp lời, mọi việc chờ sau khi gặp được người cần gặp thì lại tính toán tiếp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận