Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2745: Lại Chép Phạt

Sau khi bữa tối kết thúc, Mục Lương trở về thư phòng.

Hồ Tiên và Ly Nguyệt lần lượt đi vào theo, bắt đầu hội báo công việc những ngày gần đây.

- Mục Lương, đây là ghi chép chi tiết của các đơn đặt hàng trong mười ngày gần đây.

Hồ Tiên lấy ra một cuốn vở dày rồi đẩy tới trước.

Mục Lương nhận lấy lật xem, từng khoản đơn đặt hàng được ghi chép cặn kẽ, từ số lượng hàng hóa đến kim ngạch thành giao, có giao hàng hay không, tiền hàng có thanh toán hay chưa đều được viết rõ ràng, rành mạch.

Ly Nguyệt cũng lấy ra một cuốn vở, bên trong viết đầy tình báo thu thập được từ các nơi ở hai bên đại lục cũ và mới, chuẩn bị cho Mục Lương nhìn xem.

Mục Lương chậm rãi lật trang giấy, thuận miệng hỏi:

- Các ngươi biết Phi Nhan xảy ra chuyện gì không?

- Biết nha, đợi chút nữa cô ấy sẽ đến đây nói với ngươi.

Hồ Tiên cười quyến rũ nói.

- Xem ra không phải là đại sự.

Mục Lương nghe vậy mỉm cười.

Nhìn thái độ của cô gái đuôi Hồ Ly, có thể biết được chuyện mà Nguyệt Phi Nhan cất giấu không lớn.

- Ừm, không coi là chuyện lớn.

Hồ Tiên gật đầu một cái.

Ly Nguyệt thanh thúy nói:

- Việc này có thể lớn cũng có thể nhỏ, Thấm Lan đã nghiêm phạt rồi.

- Nói như vậy, xem ra cô ấy đã phạm sai lầm.

Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, trong lòng loáng thoáng qua mấy cái suy đoán.

Hồ Tiên hơi nhướng mày, nói:

- Ngươi đáp đúng rồi.

- Ừm.

Mục Lương khẽ cười một tiếng, trong lòng đã biết được đại khái.

Trước cửa thư phòng, cô gái tóc đỏ nắm góc áo, vẻ mặt do dự đi tới đi lui trong hành lang.

An Kỳ canh giữ ở cửa thư phòng nhìn hoa cả mắt, nhỏ giọng nói:

- Tiểu thư Phi Nhan, không phải ngươi tìm đến bệ hạ à, sao không vào trong đi?

- Chờ một chút.

Nguyệt Phi Nhan nhíu mày, trong lòng suy nghĩ xem một hồi nữa nên nói gì với Mục Lương.

An Kỳ không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt lại, bằng không cứ tiếp tục nhìn thì cô sẽ chóng mặt, hôn mê mất.

- Phù phù ~~~

Nguyệt Phi Nhan hít sâu mấy hơi, nghiêm mặt nhìn về phía An Kỳ, dáng vẻ kia như là dũng cảm liều chết, nói:

- Mở cửa đi.

An Kỳ buồn cười, xoay người gõ cửa phòng:

- Bệ hạ, tiểu thư Phi Nhan tới.

Mục Lương lên tiếng:

- Để cô ấy vào đi.

- Cọt kẹt ~~~

Cửa thư phòng bị đẩy ra, Nguyệt Phi Nhan đi tới với khuôn mặt nghiêm trang, nhưng mà khi chạm phải ánh mắt của Mục Lương thì lại chột dạ cúi đầu xuống.

- Có chuyện gì thế?

Mục Lương buồn cười hỏi.

Nguyệt Phi Nhan khẩn trương nói:

- Cái kia… Mục Lương, ta muốn nói với ngươi một chuyện.

- Nói đi, ta nghe đây.

Mục Lương khẽ gật đầu.

Nguyệt Phi Nhan ấp úng nói:

- Chuyện là, ta…

Đôi mắt của Mục Lương thâm thúy, hắn không nói gì, điều này làm cho cô gái tóc đỏ càng căng thẳng hơn.

Nguyệt Phi Nhan nhắm mắt lại, khom lưng lớn tiếng nói một hơi:

- Mục Lương, ta bị binh sĩ duy trì trật tự phạt, xin lỗi.

Mục Lương mở to hai mắt, trong lòng hiểu rõ.

- Vì sao lại bị xử phạt?

Hắn bình tĩnh hỏi.

Nguyệt Phi Nhan nhỏ giọng nói:

- Ta không nhớ được điều luật trong Quang Vinh và Hổ Thẹn và Quân Kỷ Quân Quy...

Mục Lương cau mày lại, im lặng trong chốc lát rồi nói:

- Là đội trưởng Không Quân, không thể thuộc lòng Quân Kỷ Quân Quy cũng như Quang Vinh và Hổ Thẹn, chuyện này không thể được.

- Hiện tại ta đã thuộc rồi.

Nguyệt Phi Nhan đỏ mặt ngượng ngùng nói.

Mục Lương bình tĩnh lên tiếng:

- Sai rồi chính là sai rồi, ta phạt ngươi chép Quân Kỷ Quân Quy cùng với Quang Vinh và Hổ Thẹn một trăm lần, trừ lương bổng một tháng.



Nguyệt Phi Nhan nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Mục Lương, yếu ớt lên tiếng:

- Thật sao, ta phải chép một trăm lần....

- Không được nhờ người khác giúp đỡ, cần phải do chính tay ngươi chép xong, hiểu chưa?

Đáy mắt của Mục Lương hiện lên ý cười.

- Ta rõ rồi.

Nguyệt Phi Nhan u oán thở dài.

Trên mặt của Hồ Tiên cũng hiện ra ý cười, hỏi:

- Không phục à?

- Không có, không có.

Nguyệt Phi Nhan vội vàng nhìn về phía Mục Lương với ánh mắt sáng lấp lánh, sợ bị hắn hiểu lầm.

Mục Lương mỉm cười, nói:

- Ngươi nói mình đã thuộc quân kỷ quân quy, Quang Vinh và Hổ Thẹn phải không, vậy đọc ta một chút nghe xem.

- Tốt.

Miệng của Nguyệt Phi Nhan giật giật, đọc cực nhanh.

- Lấy nhiệt tình yêu thương vương quốc Huyền Vũ là quang vinh, lấy nguy hại vương quốc Huyền Vũ là hổ thẹn...

Giọng nói của cô gái tóc đỏ nhẹ nhàng, đọc rõ từng câu từng chữ, điều này làm cho Mục Lương biết cô ấy thật sự dụng công học thuộc.

Nguyệt Phi Nhan đọc thuộc hết Quang Vinh và Hổ Thẹn thì tiếp tục đọc quân kỷ quân quy, khi đọc đến một phần ba thì Mục Lương giơ tay lên cắt đứt.

Hắn bình thản nói:

- Được rồi, không cần đọc nữa, nhớ trở về chép xong một trăm phần rồi đưa ta xem.

- Ồ, tốt.

Nguyệt Phi Nhan mím môi, cô đọc từ nãy đến giờ đã khát khô cả cổ.

Cô thấy ly trà trên mặt bàn, không chút suy nghĩ bưng lên uống một hơi cạn sạch, uống xong còn sảng khoái a một tiếng, nhìn dáng vẻ giống như là chưa uống đủ.

Mục Lương nhướng một bên mày, đây là ly trà hắn đã dùng qua.

- Còn muốn uống nữa không?

Hắn bình thản hỏi.

- Uống, đọc lâu như vậy, ta thật là quá khát nước.

Nguyệt Phi Nhan ngây thơ nói.

Mục Lương mỉm cười, nói với tiểu hầu gái:

- Đi pha thêm một bình trà mang tới đây đi.

- Vâng.

An Kỳ ngoan ngoãn đáp một tiếng, xoay người rời khỏi thư phòng.

Nguyệt Phi Nhan ngồi xuống, đôi mắt đẹp nhìn qua lại ba người Hồ Tiên, Ly Nguyệt và Mục Lương.

- Ngươi nhìn cái gì hả?

Hồ Tiên quyến rũ hỏi.

Nguyệt Phi Nhan ngây thơ nói:

- Không có, chỉ là tò mò các ngươi ở đây làm gì?

- Đương nhiên là hội báo công việc.

Hồ Tiên khẽ gõ ngón tay lên văn kiện trên mặt bàn.

- Ồ ~~~

Đôi môi hồng của Nguyệt Phi Nhan khẽ nhếch, kéo dài giọng.

Cô vui cười hỏi:

- Hì hì, chị Hồ Tiên và chị Ly Nguyệt, các ngươi có thuộc Quang Vinh Hổ Thẹn và quân kỷ quân quy không?

Hồ Tiên liếc cô gái tóc đỏ, hời hợt nói:

- Ta không phải là quân nhân, không cần học thuộc cái này.

Nguyệt Phi Nhan sửng sốt một chút, hình như đúng là có chuyện này, cô gái đuôi Hồ Ly là phụ trách quản lý buôn bán, không phải là quân nhân.

Hồ Tiên cười nhạt hỏi:

- Nhưng dù không phải quân nhân thì ta cũng có thể đọc thuộc lòng quân kỷ quân quy cùng với Quang Vinh và Hổ Thẹn, muốn nghe một chút không?

- Không, không cần đâu.

Khuôn mặt của Nguyệt Phi Nhan càng đỏ hơn.

- Ta cũng thuộc.

Ly Nguyệt nói ngắn gọn.

Cô gái tóc đỏ có chút chột dạ nhìn khắp nơi, rất muốn tìm một cái lỗ để chui vào, thật sự là quá mất mặt.

- Lần sau chú ý một chút.

Ly Nguyệt nhẹ giọng nói.

- Ta biết.

Nguyệt Phi Nhan vội vàng gật đầu.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Lần sau lại bởi vì chuyện này mà bị binh sĩ duy trì trật tự đưa giấy xử phạt, vậy thì phải sao chép một ngàn lần.

Môi của Nguyệt Phi Nhan không khỏi run rẩy, ngạc nhiên thốt lên:

- Một ngàn lần!

- Ừm, cho nên đừng phạm sai lầm nữa.

Mục Lương mỉm cười nói.

- Không đâu, tuyệt đối sẽ không, ngươi yên tâm đi.

Nguyệt Phi Nhan nói một cách hợp tình hợp lý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận