Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 553: Không Được Trêu Chọc Thành Huyền Vũ

Kẽo kẹt...
Cửa phòng làm việc lại một lần nữa bị đẩy ra.
- Mục Lương, thành Tương Lai cho người mang tinh thạch hung thú với tài liệu hung thú tới.
Hồ Tiên bước uốn éo đi vào thư phòng, đặt một cái túi da thú lớn trước mặt anh.
- Trong này toàn là tinh thạch hung thú.
Bàn tay trắng nõn của cô mở ra túi da thú, để cho tinh thạch hung thú lộ ra.
- Nhanh như vậy?
Mục Lương kinh ngạc lên tiếng.
Trời vẫn chưa hoàn toàn tối, người của thành Tương Lai lại chuẩn bị xong ‘Tiền chuộc’.
Anh đưa tay đặt trên túi da thú vừa mở ra, hơi chuyển động ý nghĩ một chút.
- Hệ thống, chuyển toàn bộ tinh thạch hung thú thành điểm tiến hóa.
- Đinh! Chuyển hóa thành công.
Mục Lương không kịp chờ đợi lại một lần mở ra bảng thuộc tính bốn chiều.
Thuần dưỡng sư: Mục lương.
Thể lực: 791.2.
Tốc độ: 749.6.
Sức mạnh: 713.0.
Tinh thần: 769.8.
Tuổi thọ: 24 tuổi trên 7489 năm.
Điểm thuần dưỡng: 1100.
Điểm tiến hóa: Hơn 98 triệu điểm tiến hóa, còn thiếu một trăm sáu mươi vạn điểm tiến hóa.
Khóe miệng của Mục Lương nhấc lên.
Anh nhìn về phía Hồ Tiên, âm thanh ôn hòa hỏi:
- Phố Buôn Bán làm ăn ổn không?
- Đã có vài người tới, trước mắt có mười mấy khoản giao dịch.
Hồ Tiên yêu mị nói.
- Tối nay, ngươi mang tinh thạch hung thú Phố Buôn Bán tới.
Mục Lương đã có chút không kịp chờ đợi.
Mục tiêu tiến hóa kế tiếp của anh là Tinh Thần Trà Thụ, chờ sau khi nó tiến hóa lên cấp 9 sẽ có biến hóa gì.
- Ừ.
Con mắt màu đỏ rực của cô chớp chớp, cúi người tới gần Mục Lương.
- Hồ Ly Tinh.
Con mắt màu đen của Mục Lương trầm đục lại.
- Ríu rít...
Một bên khác, Chí Hải được thả ra từ trong nhà lao, được Ny Cát Sa với Ngôn Băng tiễn lão rời khỏi thành Huyền Vũ.
Dọc theo đường đi, sắc mặt của Chí Hải tái nhợt, khí tức uể oải.
Âm thanh của lão khàn khàn hỏi:
- Cứ như vậy thả ta rời đi?
- Có người chuộc ngươi ra ngoài.
Ngôn Băng đáp bằng lời lạnh lẽo.
- Phong Vũ?
Chí Hải nhíu mày lại, sắc mặt của lão khó coi hỏi:
- Chuộc như thế nào?
Ngôn Băng, Ny Cát Sa liếc nhau, ngậm miệng không nói.
Trong lòng của Chí Hải rất phẫn nộ, nhưng cũng không thể làm gì.
Lão cũng không muốn lại trêu chọc thành Huyền Vũ, thực sự đắc tội không nổi, Man Thú Hoang Cổ cấp 9 biến dị, hủy diệt thành Tương Lai cũng không khó.
Chí Hải nhìn về phía Ny Cát Sa với Ngôn Băng, khôi giáp U Linh trên người hai cô chiếu ra ánh sáng năm màu.
Lão nghi ngờ mở miệng hỏi:
- Các ngươi chỉ là hộ vệ, lại có thể nắm giữ Linh khí cao cấp?
Con mắt màu xanh của Ny Cát Sa chớp chớp, không nói một lời.
Chí Hải buồn bực im lặng, biết tiếp tục hỏi tiếp cũng không đạt được đáp lại.
Đạp đạp đạp...
Ba người xuyên qua Sơn Hải Quan, đi ra bên ngoài đến quảng trường nhỏ.
- Từ nơi này lão có thể rời đi.
Ny Cát Sa dừng bước lại, đưa tay chỉ về hướng Thiên Môn Lâu.
- Hừ!
Trường Lão Chí lạnh hừ một tiếng, sử dụng năng lực khiến cho cơ thể trôi lơ lửng, bay về phía thành Tương Lai.
Ny Cát Sa nhíu lại cánh mũi thon, bĩu môi, chửi bậy:
- Biết bay thì hay lắm sao?
- Đi thôi.
Ngôn Băng đưa mắt nhìn Chí Hải rời đi, quay người đi trở về.
- Ta cũng muốn bay...
Trong con mắt màu xanh của Ny Cát Sa lộ ra tia hâm mộ.
Chí Hải bay qua thành Tương Lai, trở lại Phủ Thành Chủ.
Lão mới vừa rơi xuống đất, đã gặp được Giả Lỗ bước nhanh lên chào đón.
- Trưởng Lão Chí, ngài không có sao chứ?
Giả Lỗ quan tâm hỏi.
- Ngươi thấy dáng vẻ ta giống không có chuyện gì à?
Chí Hải rơi xuống đất, cũng không quay đầu lại, bước nhanh vào Phủ Thành Chủ.
Khóe mắt của Giả Lỗ giật giật, làm thuộc hạ thật là khó.
Chí Hải tìm được Phong Vũ trong sảnh chính Phủ Thành Chủ, đối phương đang nhắm mắt dưỡng thần.
- Phong Vũ.
Âm thanh của lão khàn khàn mở miệng.
- Đã trở về?
Phong Vũ mở ra hai con ngươi già nua, ánh mắt lạnh lùng nhìn.
- Ngươi làm sao thuyết phục được thành chủ thành Huyền Vũ thả ta ra?
Chí Hải thấp giọng hỏi.
Phong Vũ im lặng một hồi lâu, mới nghiến răng nghiến lợi nói:
- Dùng 6 vạn viên tinh thạch hung thú sơ cấp trung đẳng, còn có tài liệu hung thú giá trị 4 vạn tinh thạch hung thú đổi lại ngươi.
- Cái gì!
Da mặt của Chí Hải rút rút.
- Đang êm đẹp, ngươi đi trêu chọc thành Huyền Vũ làm cái gì?
Phong Vũ tức giận hỏi.
Chí Hải khàn giọng nói:
- Tuần vệ ở trong tay bọn họ, ta chỉ muốn cứu bọn họ trở về...
- Tuần vệ ở trong tay bọn họ?
Sắc mặt của Phong Vũ tối sầm lại.
Chỉ sợ lại phải tốn thêm tinh thạch hung thú để chuộc người.
Tuần vệ là tốn không ít tâm tư mới bồi dưỡng ra được, không thể nào cứ như vậy từ bỏ, không quan tâm.
- Không nên trêu chọc thành Huyền Vũ.
Phong Vũ nghiến răng nghiến lợi nói.
- Đã biết.
Khuôn mặt của Chí Hải đen lại, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Bên trong Xưởng Linh Khí.
Lê Nhã, Lê Tuyết không có tâm trạng nghiên cứu Linh khí, hai người thất thần ngồi đối diện nhau.
- Chị, ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?
Lê Nhã chống tay dưới cằm, đôi mắt màu xám thẫn thờ nhìn ra xa.
Lê Tuyết thở dài, phiền muộn nói:
- Chúng ta đã trở lại thành Tương Lai rồi, có khi nào sẽ bị bắt về không?
Lê Nhã nắm tay của chị gái, dịu dàng trấn an:
- Thành chủ đã bảo chúng ta cứ yên tâm ở lại đây rồi mà.
- Ngươi có thể thật sự yên tâm sao?
Lê Tuyết lại thở dài, trên mặt đầy vẻ u sầu.
- Không.
Lê Nhã cười khổ một tiếng.
Cô nghiêng đầu nhìn tư liệu trên bàn làm việc, cảm giác nhức đầu.
Nghiên cứu đầu máy xe lửa vẫn trì trệ không có tiến triển, có quá nhiều vấn đề cần giải quyết, bây giờ lại còn phải lo lắng vấn đề an toàn của bản thân.
- Hô...
Lê Tuyết thở sâu, cầm tài liệu trước mặt lên rồi lật hai trang, nội dung bên trong đều là ghi chép của cô và em gái.

- Chị, hay là chúng ta ra ngoài đi dạo một chút?
Lê Nhã đề nghị.
- Bên ngoài không an toàn, tốt nhất là hạn chế đi ra ngoài.
Lê Tuyết lắc đầu.
- A, phiền quá à.
Lê Nhã nằm nhoài người lên bàn, bày ra dáng vẻ cuộc đời không còn gì đáng tiếc.

- Chúng ta đi tìm Thành chủ.
Lê Tuyết đứng lên.
- Tìm đại nhân làm gì?
Lê Nhã ngẩng đầu, hai mắt chớp chớp, nghi ngờ hỏi.
- Ừ, đi hỏi thăm tình huống hiện giờ.
Lê Tuyết thấp giọng gật đầu.
- Đi thôi!
Lê Nhã đứng lên, lập tức kéo tay chị gái ra ngoài.
Hai người rời khỏi Xưởng Linh Khí, nhanh chóng đi về phía Cung điện.
Sau năm phút.
Hai người đi vào trong Cung điện, có chút câu nệ đứng một bên.
- Các ngươi tới tìm đại nhân Mục Lương à?
Ba Phù xách thùng lưu ly, nhìn hai chị em đứng ở sảnh chính.
- Đại nhân đang ở Khu vực Làm việc, các ngươi qua bên đó đi, nhớ là phải gõ cửa xin phép trước.
Ba Phù dịu dàng dặn dò.
- Tốt, cám ơn ngươi.
Lê Tuyết cảm kích nói.
Hai chị em cất bước đi về phía khu Làm việc, sau đó đứng ở ngoài cửa do dự.
- Có việc thì vào đi.
Không đợi hai cô gái gõ cửa thì giọng nói của Mục Lương đã truyền ra.
- Vâng.
Lê Nhã và Lê Tuyết liếc nhìn nhau.
Cót két...
Cửa phòng bị đẩy ra, hai chị em đi vào trong, nhìn thấy Mục Lương đang loay hoay mân mê một khối Đá Hút Âm.
- Thành chủ đại nhân.
Lê Nhã và Lê Tuyết cung kính khom lưng hành lễ.
- Có chuyện gì?
Mục Lương thả Đá Hút Âm trong tay xuống bàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận