Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1063: Nếu Cảm Thấy Hứng Thú Thì Ngươi Có Thể Đảm Nhận Một Nhân Vật Khách Mời Nho Nhỏ

Trong lòng cô hô to, Mục Lương quá dịu dàng rồi!

- Ta còn có việc phải đi trước, quang cảnh ở hậu hoa viên và đảo Người Cá không tệ, ngươi có thể tới đó đi dạo một chút.

Trước khi rời đi, Mục Lương đề nghị một câu.

- Ừ, ta biết rồi.

Vưu Phi Nhi lại nghiêm túc gật đầu lần nữa.

Anh cười một tiếng, khoát tay xoay người rời đi.

- Mục Lương thật tốt...

Vưu Phi Nhi trầm tĩnh lại, dõi theo bóng dáng của Mục Lương rời đi Sở Nghiên Cứu.

Cô quay đầu nhìn bàn thí nghiệm, do dự một chút, vẫn là lựa chọn nghỉ ngơi mấy ngày, chờ khi nào Mục Lương đi hỏi thăm tộc Người Cá trở về thì lại tiếp tục làm nghiên cứu.

- Ta nên làm cái gì đây?

Vưu Phi Nhi gãi đầu, mờ mịt đứng tại chỗ.

Cô nhìn quanh một vòng, quyết định đi tắm rửa trước rồi lại đi tìm nhóm Ly Nguyệt, cùng nhau đi dạo bên ngoài một chút.

Một tiếng sau.

Vưu Phi Nhi tắm rửa xong, thay đổi quần áo thường ngày, chải tóc buộc tóc hai chùm rồi mới ra cửa.

- Hôm nay có ai được nghỉ không…..

Vưu Phi Nhi chậm rãi đi về phía tầng bảy khu Trung Ương, không bao lâu đã đứng trước nhà của Ly Nguyệt, cô giơ tay gõ cửa phòng.

Cộc cộc cộc….

- Ly Nguyệt, ngươi có ở nhà không?

Cô mềm mại hô một tiếng.

Yên tĩnh, không có ai đáp lại.

- Xem ra hôm nay không phải ngày nghỉ của cô ấy rồi, đi tìm Ngôn Băng vậy.

Vưu Phi Nhi mím môi, xoay người đi tới nhà của Ngôn Băng.

Nhưng cô gõ một hồi, phát hiện Ngôn Băng, Ngải Lỵ Na và những người khác đều không ở nhà.

- Tất cả đi làm việc hết rồi sao?

Vưu Phi Nhi cúi đầu.

- Vưu Phi Nhi, ngươi đang làm gì ở đây thế?

Tuyết Cơ vừa đóng cửa phòng, chuẩn bị đến phòng luyện tập kịch ở Nội Thành.

Hội đấu giá vào ngày mốt sẽ có một buổi biểu diễn mở màn, bây giờ cô muốn đi diễn tập cùng với các diễn viên khác.

- Ta đến tìm Ly Nguyệt.

Vưu Phi Nhi thanh thúy trả lời.

Tuyết Cơ giải thích:

- Ly Nguyệt à? Mấy ngày nay cô ấy và những người khác đều đang chuẩn bị cho Hội Nghị Thánh Địa và hội đấu giá, đã vài ngày không trở về rồi.

- Vậy à.....!

Vưu Phi Nhi chậm rãi gật đầu.

Mấy ngày nay, cô không bước ra Sở Nghiên Cứu, cho nên hoàn toàn không biết Ly Nguyệt và những người khác đang làm cái gì.

Tuyết Cơ tò mò hỏi:

- Ngươi tìm họ để làm gì?

- Hôm nay, ta được nghỉ, muốn tìm các cô ấy đến Ngoại Thành dạo chơi một chút.

Vưu Phi Nhi giải thích.

Bạn bè của cô rất ít, ngoại trừ Ly Nguyệt lớn lên cùng nhau thì cũng chỉ có một chút giao lưu với nhóm Nguyệt Phi Nhan, Hi Bối Kỳ, Nguyệt Thấm Lan.

Bách Biến Ma Nữ sửng sốt, khi nhìn thấy ánh mắt mất mát của cô gái tóc vàng, cô giống như hiểu rõ cái gì.

Tuyết Cơ cười khanh khách nói:

- Ngoại Thành có gì vui chứ, đi với ta đến phòng luyện tập kịch đi, nơi đó chơi rất vui.

- Ta sẽ không quấy rầy ngươi làm việc sao?

Đôi mắt màu vàng óng của Vưu Phi Nhi sáng lên.

Cô vẫn luôn cảm thấy hứng thú với diễn kịch, trước đó cô bị Ngải Lỵ Na lôi kéo đến Viện Ca Kịch xem biểu diễn một lần, ấn tượng rất sâu sắc.

- Không đâu, chúng ta đi nhanh thôi.

Tuyết Cơ lắc đầu, kéo tay của cô gái mơ hồ, hưng phấn đi đến Thang Vận Chuyển.

Vưu Phi Nhi thả lỏng lại, chạy theo Bách Biến Ma Nữ, đi Thang Vận Chuyển xuống tầng một Trung Ương.

Hai người rời khỏi Trung Ương, đi tới Nội Thành.

- Trong buổi biểu diễn mở màn lần này, ta cũng sẽ lên sân khấu đấy.

Tuyết Cơ cười nói.

- Thật là lợi hại!

Đôi mắt vàng kim của Vưu Phi Nhi tỏa sáng.

Tuyết Cơ giải thích:

- Lần này, chúng ta biểu diễn tiểu phẩm do thành chủ đại nhân chính tay viết, ta cảm thấy rất thú vị cho nên tự mình ra sân.

- Tiểu phẩm?

Vưu Phi Nhi quay đầu khó hiểu nhìn Bách Biến Ma Nữ.

- Đại nhân nói đó là một loại hình thức biểu diễn mới, thật ra ta cũng không hiểu cho lắm.

Tuyết Cơ phất tay nói.

- Nghe có vẻ thú vị nha.

Ánh mắt của Vưu Phi Nhi lộ ra sự mong đợi.

Tuyết Cơ đảo mắt một vòng, đột nhiên nói:

- Nếu cảm thấy hứng thú thì ngươi có thể đảm nhận một nhân vật khách mời nho nhỏ.

- Không được đâu, ta không biết diễn xuất!

Vưu Phi Nhi vội vàng lắc đầu từ chối.

Dưới cái nhìn của cô, biểu diễn là một thứ gì rất cao lớn, là việc hoàn toàn không dính dáng đến mình một chút nào.

- Ai nha, thật ra biểu diễn rất đơn giản, ta có thể dạy ngươi, xem như là giết thời gian.

Tuyết Cơ tươi cười như hoa, khuyến khích cô gái bên cạnh.

Vưu Phi Nhi bĩu môi, nhỏ giọng nói:

- Nhưng, nhưng ta không biết làm thế nào...

- Không biết thì có thể học nha, hơn nữa nhân vật khách mời không hề có lời thoại.

Tuyết Cơ cười khanh khách nói.

Vưu Phi Nhi rụt cổ, lí nhí nói:

- Ngươi bảo ta đi làm nghiên cứu thì được, còn đi biểu diễn tiểu phẩm thì ta... Ta….

- Ngươi sẽ làm được!

- Không thử một lần thì làm sao ngươi biết được chứ?

Tuyết Cơ nắm chặt tay của cô gái mơ hồ.

Cô tiếp tục khuyên nhủ:

- Thử một lần, nếu như không được thì thôi.

- Ta có thể làm được sao?

Vưu Phi Nhi động lòng.

Nếu như lên sân khấu biểu diễn, Mục Lương sẽ thấy nàng chứ? Sẽ khen ngợi mình không?

- Đương nhiên là có thể rồi!

Bách Biến Ma Nữ cười đáp.

Khóe môi của Vưu Phi Nhi cong lên, cho Tuyết Cơ một câu trả lời khẳng định.

- Vậy ta sẽ thử một lần!

Vưu Phi Nhi cắn môi dưới.

- Có một vai rất thích hợp ngươi, chắc chắc ngươi sẽ được mọi người hoan nghênh.

Tuyết Cơ nói với giọng điệu chắc chắn.

- Ta, ta chỉ thử xem một chút thôi.

Vưu Phi Nhi cường điệu nói.

- Ta biết mà.

Tuyết Cơ nín cười, kéo tay cô gái tóc vàng đi về phía Khu dân cư Nội Thành.

Phòng luyện tập kịch không có dọn đi, vẫn nằm ở trong Khu dân cư, như vậy sẽ thuận tiện cho các diễn viên tham gia tập luyện hơn.

Nửa giờ sau, hai người đi vào phòng luyện tập kịch, vừa vặn gặp được các diễn viên đang tập nói lời thoại.

- Lão sư tới!

Không biết ai hô một câu, tất cả mọi người đều dừng lại, nhìn về phía Bách Biến Ma Nữ.

- Giới thiệu với mọi người, vị này là Vưu Phi Nhi.

Tuyết Cơ đưa tay ra hiệu cô gái tóc vàng.

- Xin, xin chào...

Vưu Phi Nhi ngượng ngùng lên tiếng chào hỏi những người khác, ngón chân co quắp lại.

- Vưu Phi Nhi thật đáng yêu.

- Đúng vậy, mái tóc màu vàng óng rất hiếm thấy.

-....

Các diễn viên vui vẻ cười nói, hào hứng nhao nhao tán dương cô gái tóc vàng.

- Đẹp sao?

Vưu Phi Nhi chớp chớp đôi mắt màu vàng óng.

- Ngươi vẫn luôn xinh đẹp nha.

Tuyết Cơ che miệng khẽ cười.

- Tạm được thôi....

Vưu Phi Nhi mắc cỡ đỏ mặt, thể xác và tinh thần lại thả lỏng.

- Được rồi, mọi người diễn tập một lần trước đi.

Tuyết Cơ vỗ tay hô.

- Vâng, lão sư Tuyết Cơ.

Các diễn viên đồng thanh đáp lại.

Vưu Phi Nhi ngồi xuống, yên tĩnh nhìn mọi người tập luyện, nhanh chóng đắm chìm trong đó.

………….

Vù vù hô… Trên bầu trời, ốc đảo hình kim tự tháp đang tiến về phía trước.

- Chị Hồ Tiên, ta đã nhìn thấy Vùng Nước Mặn!

Trên tầng đỉnh của ốc đảo, Hổ Tây đang hướng ánh mắt nhìn ra xa xa xa, cô đã thấy màu xám nhàn nhạt của biển cả.

Đạp đạp đạp......

- Cuối cùng cũng tới.

Hồ Tiên với dáng đi thướt tha uyển chuyển đi tới, cô đặt tay lên vòng bảo hộ, sau đó cũng hướng ánh mắt nhìn về phương xa.

- Ta cũng nhìn, Thành Huyền Vũ ở đâu.....

Hạ Lạc kiễng mũi chân, giống như khi làm vậy, cô có thể thấy được xa hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận