Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1017: Lần Hành Động Với Quy Mô Lớn Đầu Tiên Mang Tính Chất Chỉnh Lý An Ninh Trật Tự Của Thành Huyền Vũ

Đúng lúc này, bên ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa lần thứ hai.

Đám người A Thái nhất thời yên tĩnh lại, bọn chúng trao nhau một ánh mắt cảnh giác, không dám thở mạnh.

- Anh A Thái?

Ngoài cửa, một âm thanh của đàn ông vang lên.

- Là Mạch Khẳng Đức, nhanh đi mở cửa.

A Thái thở phào một hơi.

Ken két…

Cửa phòng bị mở ra, Mạch Khẳng Đức cùng ba gã đàn ông khác đi vào trong phòng.

- Anh A Thái, chúng ta đã đến.

Bốn người Mạch Khẳng Đức lần lượt mở miệng chào hỏi. A Thái gật đầu, nâng tay ý bảo nói:

- Ngồi xuống trước đi.

Sau khi bốn người đều ngồi xuống, bọn họ đều gật đầu chào hỏi những người khác trong phòng.

- Tốt lắm, mọi người đã đến đông đủ.

A Thái nâng tay lên vỗ, để cho tất cả mọi người tập trung tinh thần nhìn về phía hắn.

Hắn xụ mặt hỏi:

- Các ngươi đã mua được bao nhiêu bí dược chữa thương?

- Ta mua được hai bình.

Mạch Khẳng Đức mang ra bí dược chữa thương từ trong ngực. Nguyên Hạo nhếch miệng nói:

- Ta chỉ mua được một lọ.

- Ta cũng mua được một lọ.

- Tốt lắm, cứ theo quy củ cũ.

A Thái hài lòng gật đầu.

Chờ sau khi hắn mang những bí dược chữa thương này cho Kỳ Bang, thu lại được khoản ‘Cho vay’ kia, mới có thể thưởng cho bọn hắn. Mạch Khẳng Đức vung tay lên, tùy tiện nói:

- Không thành vấn đề, ta tin tưởng anh A Thái.

- Ta cũng không thành vấn đề.

Nguyên Hạo hiền lành nói.

- Hắc hắc, cứ như vậy đi, có thể kiếm thêm vài đồng Huyền Vũ, lần sau ta lại mua nhiều thêm một chút.

Mạch Khẳng Đức đắc ý dào dạt nói.

- Không được, như vậy rất dễ dàng khiến người khác phát hiện ra chỗ không thích hợp.

A Thái nghiêm mặt phản đối.

Mạch Khẳng Đức bĩu môi, mở miệng nói:

- Anh A Thái, ngươi cứ ba bốn ngày lại đi mua một lần, không sợ bị phát hiện sao?

- Ta có lý do của mình.

A Thái trầm giọng nói.

Mạch Khẳng Đức nói thầm:

- Không phải là giả vờ bệnh thôi sao? Ta cũng có thể.

- Lý do này ta đã dùng rồi. Nếu ngươi cũng áp dụng lý do đó để đi mua thuốc, sẽ khiến cho người khác chú ý.

A Thái lanh lùng nghiêm mặt, cảnh cáo hắn:

- Đại nhân Kỳ Bang nói, tháng này Áo Khải đã đi mua thuốc với số lượng lớn rồi, vậy nên các ngươi chỉ có thể mua nhiều nhất hai bình thôi.

Trong lòng Mạch Khẳng Đức cảm thấy cực kỳ khó chịu, vì sao Áo Khải có thể mua thuốc với số lượng lớn, mà hắn thì không được?

- Tốt lắm, nói sự kiện tiếp theo.

A Thái trầm giọng nói.

Ầm ầm!

Ngay sau đó, cửa phòng bị người từ bên ngoài đạp một cước mở ra.

- Chuyện còn lại, chờ đi tới phòng thẩm vấn rồi nói sau cũng được.

Một âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên.

Ti Toa Lệ mặc khôi giáp U Linh ba màu rực rỡ xuất hiện ở ngoài cửa, cô dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chăm chú vào đám người A Thái.

- Ngươi, ngươi là ai?

Sắc mặt A Thái đột nhiên trở nên tái nhợt, trong lòng hắn thầm hô một tiếng không tốt.

- Người tới bắt nhóm các ngươi.

Ti Toa Lệ lạnh lùng lên tiếng.

Ngải Lỵ Na bước nhanh đi tới, hai tay chống nạnh đứng ở bên cạnh Ti Toa Lệ, tức giận nói nói:

- Ti Toa Lệ, động tác của ngươi cũng quá nhanh rồi, không chờ ta rồi cùng ra tay.

- Lần sau, lần sau ta sẽ cho đội trưởng ra tay trước.

Đôi mắt Ti Toa Lệ lộ ra ý cười, nói. Trái tim A Thái đập lệch một nhịp, sắc mặt hắn càng trở nên tái nhợt.

- Nơi này là thành Huyền Vũ, các ngươi muốn làm cái gì?

Mạch Khẳng Đức kiên trì hỏi.

Thân thể Nguyên Hạo lạnh run, hắn lắp bắp mở miệng giải thích:

- Ta, chúng ta chính là bạn tốt... mà thôi.

- Đừng có giả vờ nữa, những gì các ngươi vừa mới nói, ta đều nghe thấy hết.

Ti Toa Lệ lộ ra sắc mặt lạnh như băng.

Đôi mắt đẹp màu hồng nhạt của Ngải Lỵ Na lóe lên một tia sáng lạnh, cô dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói:

- Các ngươi đã đã vi phạm tới luật pháp của thành Huyền Vũ, điều chờ đón của ngươi ở phía trước chỉ có những tháng ngày sống trong lao ngục mà thôi.

Đạp đạp đạp…

Tiếng bước chân chỉnh tề vang lên, cảnh vệ vọt vào trong phòng, đem đám người A Thái gắt gao áp trên mặt đất.

Một khắc khi đám người A Thái nhìn thấy những cảnh vệ kia, trên mặt bọn họ lập tức trở nên trắng toát. Bọn họ biết lần này thật sự xong rồi.

- Đội trưởng của các ngươi đâu?

Ngải Lỵ Na nghiêng đầu thuận miệng hỏi một câu.

- Đội trưởng Trình Mâu đi bắt bọn người Áo Khải rồi.

Một cảnh vệ trẻ tuổi cung kính giải thích.

- Tốt lắm, mang bọn họ về trước đi.

Ngải Lỵ Na lạnh lùng mở miệng.

- Vâng, đều mang đi.

Cảnh vệ nâng vung tay lên.

Tối nay, đội cảnh vệ toàn bộ xuất động, đem những người tham dự hội nghị bí mật tới từ thành Bắc Hải toàn bộ bắt được. Cho dù là mấy chục thủ hạ chỉ có tên trên danh nghĩa của bọn chúng, cũng một lưới bắt hết toàn bộ.

Lần này coi như là lần hành động với quy mô lớn đầu tiên mang tính chất chỉnh lý an ninh trật tự của thành Huyền Vũ.

……….

Vù vù hô… gió lạnh gào thét, trong ngục giam.

A Đát Trúc ngồi ở trong phòng thẩm vấn, đối diện hắn chính là Kỳ Bang đã bị tước bỏ khăn trùm màu đen, hai người bọn họ được ngăn cách bởi một tấm ngọc lưu ly trong suốt.

Nhìn bên ngoài Kỳ Bang là một người đàn ông gầy yếu, lúc này hai chân, hai tay hắn đều bị trói vào ghế sắt, lưng tựa trên ghế, không thể cử động được. Phía sau hắn, chính là một dụng cụ hành hình có dạng lưỡi câu đang được mở ra, phía bên trên còn lưu lại vết máu.

- Lạc...

Kỳ Bang cắn răng, thân thể hắn nhẹ nhàng run rẩy, biểu hiện trong lòng hiện giờ đang sợ hãi cực kỳ.

Hắn bị Ly Nguyệt bắt ở thành Bắc Hải, trong lúc vẫn đang mơ ngủ thì bị gõ ngất đi, tới lúc tỉnh lại hắn đã thấy mình đang ngồi trong phòng thẩm vấn. Phía sau A Đát Trúc, còn có Ly Nguyệt cùng Ngải Lỵ Na đang ngồi.

- Các ngươi là ai?

Kỳ Bang cắn răng hỏi.

- Ta là ngục trưởng ngục giam thành Huyền Vũ.

A Đát Trúc bình tĩnh trả lời câu hỏi của hắn.

Kỳ Bang nghe vậy, cảm thấy cực kỳ sửng sốt. Nhưng ngay sau đó, sắc mặt hắn nháy mắt trở nên trắng bệch, run giọng hỏi:

- Này, nơi này là thành Huyền Vũ?

- Nếu không thì ở đâu?

A Đát Trúc lạnh lùng nhìn hắn.

Thân thể của cô nghiêng về phía trước, lạnh lùng hỏi:

- Ta đã trả lời câu hỏi của ngươi, vậy đến phiên ngươi trả lời câu hỏi của ta.

- Hỏi, hỏi cái gì?

Kỳ Bang cố giả bộ trấn định, hỏi ngược lại:

- Trước tiên ngươi hãy nói cho ta biết, vì sao các ngươi lại bắt ta tới nơi này?

- Đừng có giả vờ nữa, ngươi đã làm những gì, chính ngươi rất rõ ràng.

A Đát Trúc cười lạnh nói.

- Ta thật sự không biết.

Kỳ Bang vẫn còn ương ngạnh nói.

Hắn tính toán cứ giả vờ không biết chuyện gì, chỉ cần hắn không thừa nhận, đối phương cũng không dám làm gì hắn. Phanh!

Ly Nguyệt ném một túi da thú về phía trước, những thứ được đựng bên trong như rượu trái cây, bí dược chữa thương… đều đổ ra bên ngoài.

- Mấy thứ này, chúng ta tìm được ở đầu giường của ngươi.

Ly Nguyệt lạnh lùng nói.

Đôi con ngươi của Kỳ Bang nở to, nhưng bên ngoài hắn vẫn cố lắc đầu nói:

- Đây là đồ vật gì vậy? Ta không biết, chúng không phải là đồ của ta.

A Đát Trúc sắc bén nói:

- Đừng giả vờ nữa, mấy người A Thái và Áo Khải đang bị giam ở phòng bên cạnh, bọn họ đều đã khai cả rồi, ngươi cũng khai mau đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận