Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 476: Lấy Máu Của Man Thú Hoang Cổ

- Đúng rồi, người phụ nữ trong Tam Tinh Lâu là một Giác Tỉnh Giả, năng lực là Biến Đổi Khuôn Mặt.
- Biến Đổi Khuôn Mặt?
Mục Lương kinh ngạc lên tiếng, vươn tay nắm lấy tay nhỏ của Hồ Tiên.
- Hôm nay, ta đã đến thăm dò, cô ta có thể biến thành khuôn mặt của người khác.
Hồ Tiên nghiêm túc gật đầu.
- Một năng lực rất tuyệt, thích hợp đi làm nội gián hoặc thám tử.
Mục Lương tán thưởng một câu.
Trong một vài nhiệm vụ đặc biệt, loại năng lực này sẽ rất có ích.
- Ta cũng cho là như vậy.
Hồ Tiên cười quyến rũ nói.
- Ừ, ngươi cần phải quan sát cô ta nhiều hơn.
Mục Lương dặn dò.
Hồ Tiên gật đầu:
- Ta biết rồi, ngươi cứ yên tâm đi.
……
Thành Dạ Nguyệt, bên trong lâu đài của gia tộc Dạ Nguyệt.
Đại trưởng lão, Tam trưởng lão có mặt ở phòng nghị sự.
- Đại ca, chuyện xảy ra tối hôm qua với gia tộc Sát Huyết thật sự là do thành Huyền Vũ làm à?
Áo Lợi Ba nhíu mày hỏi.
- Ừ, đã điều tra rõ rồi.
Cát Tư chậm rãi gật đầu, sắc mặt nghiêm túc, lão càng ngày càng kiêng kị thành Huyền Vũ.
Áo Lợi Ba dựa vào lưng ghế, khó hiểu nói:
- Làm thế nào mà tên Gia Áo kia lại đi trêu chọc thành Huyền Vũ, còn bị diệt cả nhà?
- Tóm lại, chúng ta đừng đi trêu chọc thành Huyền Vũ.
Cát Tư trầm giọng cảnh cáo.
- Ừ, đúng là không thể trêu chọc nổi.
Áo Lợi Ba chậm rãi gật đầu.
Lão thở phào một hơi, cũng may trước đó lão nhẫn nhịn, không có ra tay với thành Huyền Vũ bởi vì chuyện của Hi Bối Kỳ, ngược lại còn thúc đẩy giao dịch, tạo dựng mối quan hệ tốt.
Cát Tư trầm giọng ra lệnh:
- Nhắc nhở người bên dưới, gặp được người của thành Huyền Vũ thì nhất định phải đi vòng qua.
- Ta sẽ dặn những người khác.
Áo Lợi Ba lên tiếng.
Cát Tư chuyển đề tài:
- Gia tộc Sát Huyết xảy ra chuyện như vậy, chúng ta không cần sợ bọn họ nữa, bây giờ chỉ cần cảnh giác gia tộc Lộ Pháp và gia tộc Mễ Hiết thôi.
Địa vị thành chủ thành Dạ Nguyệt của gia tộc bọn họ bị dao động, ba gia tộc lớn còn lại đều nhìn chằm chằm như hổ rình mồi.
Bây giờ gia tộc Sát Huyết bị diệt một mạch, thực lực tổng hợp đã suy giảm rất nhiều, không còn tạo thành uy hiếp quá lớn cho gia tộc Dạ Nguyệt nữa.
- Nếu như chúng ta còn có thể liên hôn với gia tộc Lộ Pháp thì bọn họ cũng sẽ không có uy hiếp.
Áo Lợi Ba chậm rãi nói.
- Lão tam, ngươi cảm thấy chúng ta vẫn còn có khả năng liên hôn sao?
Cát Tư lườm Tam trưởng lão.
- Ngạch, hình như… không thể nào.
Áo Lợi Ba co giật khóe miệng, với tính khí của Hi Bối Kỳ, con bé chắc chắn sẽ không đáp ứng chuyện này.
Huống chi thành Huyền Vũ tốt như vậy, con bé cần gì phải gả cho Phất Âu Nạp chứ?
- Bây giờ điều duy nhất mà chúng ta có thể làm là nâng cao thực lực, gia tăng nội tình gia tộc.
Cát Tư nghiêm túc nói.
- Đại ca, chuyện này ta biết, nhưng nó không dễ dàng chút nào.
Áo Lợi Ba lộ ra vẻ mặt buồn khổ.
Lão bất đắc dĩ nói:
- Nếu như thành Huyền Vũ đồng ý bán máu của hung thú cấp cao thì chúng ta vẫn còn có khả năng, nhưng đối phương đã từ chối rất rõ ràng rồi.
Cát Tư yên lặng một lúc, con mắt màu vàng óng lấp lóe.
- Ai......
Áo Lợi Ba thấy Đại trưởng lão không nói gì, chỉ có thể thở dài.
Lão vô cùng hoài niệm thời gian khi lão tổ còn ở đây, như vậy trọng trách chấn hưng gia tộc sẽ có người gánh vác.
- Nếu thành Huyền Vũ không bán máu hung thú, vậy thì chúng ta tự đi lấy.
Cát Tư ngước mắt nhìn người đối diện.
- Đại ca, có phải ngươi đang nói đùa......
Áo Lợi Ba nhìn chằm chằm Đại trưởng lão, thần sắc nghiêm túc kia trông không giống như là đang nói giỡn.
Lão có cảm giác cổ họng khô khốc, vô ý thức hạ thấp giọng hỏi:
- Đại ca, ngươi nói như vậy là có ý gì?
- Chính chúng ta đi lấy máu.
Cát Tư thấp giọng nói.
Da mặt của Áo Lợi Ba hơi co rút, sau đó nhanh chóng nghĩ tới điểm mấu chốt trong câu nói này.
Lão kinh ngạc bật thốt:
- Đại ca, chẳng lẽ ngươi để mắt tới Man Thú Hoang Cổ?
Nếu như muốn đích thân lấy máu, hung thú mà bọn họ có thể tiếp xúc và cũng dễ dàng tiếp xúc nhất chỉ có Man Thú Hoang Cổ.
- Ừ.
Cát Tư nghiêm túc gật đầu.
Lão nhìn chằm chằm Tam trưởng lão, tiếp tục nói:
- Man Thú Hoang Cổ có hình thể cực lớn, nếu chúng ta chỉ lấy một chút máu thì sẽ không có vấn đề gì, tỉ lệ bị phát hiện rất rất nhỏ.
- Đại ca, nếu như bị Man Thú Hoang Cổ phát hiện, nó chắc chắn sẽ san bằng thành Dạ Nguyệt.
Áo Lợi Ba vội vàng khuyên bảo.
- Ta biết, chính là bởi vì vậy nên ta mới muốn đi lấy máu của nó.
Ánh mắt của Cát Tư lấp lóe.
Lão đứng lên đi vòng quanh trong phòng nghị sự:
- Chỉ có máu của Man Thú Hoang Cổ cấp 8 mới khiến thực lực của chúng ta tăng lên trong thời gian nhanh nhất.
- Nói thì nói như thế, nhưng nguy hiểm quá lớn.
Áo Lợi Ba nghĩ mà sợ nói:
- Nếu như bị phát hiện, gia tộc Dạ Nguyệt chúng ta sẽ trở thành gia tộc Sát Huyết thứ hai, không, có thể còn thảm hại hơn......
- Nếu như bị phát hiện thì chúng ta vẫn còn có Hi Bối Kỳ, tình huống chắc sẽ không bết bát như vậy.
Thành chủ thành Huyền Vũ rất che chở Hi Bối Kỳ, điều này mang ý nghĩa quan hệ giữa bọn họ không tầm thường.
Trong suy nghĩ của Đại trưởng lão, coi như lấy máu không thành công, chỉ cần có Hi Bối Kỳ thì thành Huyền Vũ sẽ không ra tay độc ác với gia tộc Dạ Nguyệt.
- Cái này......
Áo Lợi Ba thở sâu, cúi đầu trầm tư, cân nhắc lợi và hại.
- Cứ làm như vậy đi.
Cát Tư quyết định.
Áo Lợi Ba gằn từng chữ:
- Đại ca, hy vọng quyết định của ngươi không sai.
- Chuyện này do ngươi đi làm thì ta mới yên tâm.
Cát Tư đột nhiên nói một câu.
- ??
Khóe miệng của Áo Lợi Ba cứng đờ, da mặt co giật, tại sao lại là lão?
- Gia tộc cần ta tọa trấn, ngươi đi đi.
Cát Tư nói với giọng điệu bình tĩnh.
Áo Lợi Ba cảm giác nhức đầu, khổ tâm đáp:
- Ta đã biết.
- Đi thôi, chuẩn bị sẵn sàng, chờ đêm khuya hãy hành động.
Cát Tư khoát tay, quyết định thời gian hành động.
- Đã biết.
Áo Lợi Ba trầm mặt đứng lên, cất bước rời khỏi phòng nghị sự.
- Gia tộc không thể suy bại ở trên tay của ta.
Cát Tư ngồi xuống lẩm bẩm.
........
Ban đêm, thành Huyền Vũ đèn đuốc sáng trưng.
Khu Vực Trung Ương, bữa tối trong nhà ăn cung điện.
Mục Lương, Nguyệt Thấm Lan và những người khác ngồi vây quanh một chỗ, các tiểu hầu gái nhanh chóng múc canh cắt thịt rồi đặt lên bàn.
- Thơm quá, có vẻ canh hôm nay không giống mọi ngày.
Nguyệt Thấm Lan hít một hơi, nước canh trong chén có màu trắng.
- Ta dùng sữa thú để nấu canh, hương vị cũng không tệ lắm.
Mễ Nặc hồn nhiên nói.
Canh được làm từ sữa của Lợn Tám Răng Nanh, cộng thêm thịt Thỏ Tai Cụp Lông Nhung và rau xanh tạo thành một món vô cùng ngon.
Mục Lương nhấp một ngụm canh sữa, hương vị đậm đà mà không ngấy, dễ uống hơn nhiều so với trong tưởng tượng của hắn.
Anh tán dương một câu:
- Xem ra thử nghiệm rất thành công..
Cô gái tai thỏ cười đến híp cả mắt, tai thỏ nhung màu xanh lam nhúc nhích không ngừng.
Mục Lương mỉm cười, mới khen một chút mà cô ấy đã vui như vậy rồi.
Anh nghiêng đầu nhìn về phía Hi Bối Kỳ rồi lại nhìn sang Nguyệt Phi Nhan, đột nhiên hỏi:
- Phi Nhan, ngày mai lại đi tới thành Phi Điểu à?
- Ừ, là ngày mai.
Nguyệt Phi Nhan nuốt miếng rau xanh trong miệng xuống bụng, gật đầu đáp lại.
- Ta đi theo được chứ?
Hi Bối Kỳ đột nhiên lên tiếng hỏi.
- Ngươi chờ một chút, lần sau lại đi.
Mục Lương ôn hòa lắc đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận