Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1845: Cầu Lông, Bóng Bàn Và Bi-A (2)



Mục Lương di chuyển vợt ở trong tay, đánh giá nói:

- Mạnh hơn nhiều so với sợi vải.

- Đại nhân, cái này đã làm xong rồi sao?

Tiểu Tử tò mò hỏi.

- Vẫn chưa.

Mục Lương lắc đầu.

Anh hơi chuyển động ý niệm, tơ nhện từ trong ngón tay phun lên, bị anh khống chế mà đan thành võng, bao trùm ở bên trong hình trứng của khuôn cầu vượt.

Tơ nhện vốn có tính dính, đơn giản là có thể bám lên trên vợt cầu lông.

Tay Mục Lương quẹt qua trên bề mặt, những chỗ dư thừa liền biến mất.

Anh dùng phương pháp giống nhau, để cho ba cây vượt cầu lông còn lại cũng tách tơ nhện.

- Tiểu Tử, ta nhớ là hôm qua ngươi mới ăn Gà Ba Màu, lông của nó vẫn còn chứ?

Mục Lương nghiêng đầu hỏi.

- Vẫn còn.

Tiểu Tử lên tiếng.

- Đi lấy đi.

Mục Lương mở miệng nói.

- Vâng.

Tiểu Tử xoay người đi về phía thùng rác.

Không lâu sau đó, Tiểu Tử ôm một đống lông của Gà Ba Màu quay về.

Tiểu Tử không hiểu hỏi:

- Đại nhân, cần số lông này làm gì chứ?

- Làm cầu lông!

Mục Lương vừa nói vừa nhận lấy đống lông kia, chọn ra những chiếc lông có độ dài ngắn gần nhau, sau đó lại dùng chiếc đao nhỏ cắt bỏ những phần dư thừa.

Anh lấy ra một miếng cao su từ bên trong không gian mang theo bên người, dùng phương pháp chế tạo vượt cầu lông, đầu tiên là hòa tan cao su, sau đó lại dùng Lưu Ly chế tạo ra khuôn đúc, làm ra đầu cầu lông.

Mấy hầu gái chăm chú nhìn vào, đôi mắt xinh đẹp không hề chớp mà chằm chằm vào.

Mục Lương nhìn như không thấy, sau khi cắm lông vào đầu cao su, lại dù tơ nhện cố định trụ lại.

- Hy vọng có thể dùng bền hơn một chút.

Mục Lương nói thầm một tiếng.

Sức lực của các cô hầu gái cũng không nhỏ, nếu như dùng hết toàn lực để đánh cầu, thì cầu lông có lẽ không thể đánh qua lại được mấy cái. Vì lí do an toàn, Mục Lương đã làm thêm mấy chiếc cầu lông để dự bị, chiếc vợt trên tay cũng cuốn thên hai vòng cao su.

- Đi thôi, ta dạy cho các ngươi chơi thế nào.

Mục Lương cầm lấy vợt và cầu lông, cất bước đi ra ngoài Cung điện. Các tiểu hầu gái vội vàng phấn khởi chạy theo.

Anh đi đến quảng trường ở ngoài cung điện, dùng tơ nhện và Lưu Ly làm lưới, chia ra hai khu vực.

- Ta dạy cho các ngươi quy tắc đánh cầu lông trước đã.

Mục Lương điềm đạm nói.

- Vâng~~~

Âm thanh đáp lại kéo dài của các cô hầu gái.

Mục Lương nhẫn nại lại, nói lại quy tắc hoạt động của cầu lông một lần.

………….

Mục Lương nói xong quy tắc hoạt động của cầu lông, nhìn về phía các hầu gái:

- Đã hiểu chưa?

- Hình như hiểu rồi.

Tiếng của Ba Phù yếu ớt vang lên.

Mục Lương đưa vượt lông ra, giọng nói ôn hòa:

- Ừm, ai lên đánh với ta một trận đi, xem một lần là hiểu.

- Ta~~~

Các hầu gái đồng loạt giơ tay lên.

- Tiểu Lan đi.

Chân mày của Mục Lương hơi nhăn lại.

- Hì hì, được.

Vệ Ấu Lan nở nụ cười hớn hở, nhận lấy cầu lông và vượt lông.

Hai người phân biệt đứng ở hai bên lưới, nắm chặt vượt lông ở trong tay, nhìn chằm chằm vào động tác của đối phương.

- Chuẩn bị xong chưa?

Mục Lương cân nhắc cầu lông ở trong tay.

- Được rồi.

Vệ Ấu Lan dùng sức gật đầu.

- Được.

Mục Lương ném quả cầu ở trong tay lên, tay kia vung vợt ra, vợt cầu lông bay ra, một đường pa-ra-bôn hoàn mỹ bay thẳng qua lưới, bay về phía Vệ Ấu Lan.

- Lạp lạp~~~

Vệ Ấu Lan không nói chuyện, còn những cô hầu gái còn lại đều la lên thành tiếng.

-....

Vệ Ấu Lan dùng sức vung vợt lên, tiếp được cầu lông đang bay một cách chính xác, đánh nó bay trở về.

- Tốt lắm.

Bước chân của Mục Lương di chuyển, lại lần nữa đánh cầu lông bay trở về.

Vệ Ấu Lan đã là cao thủ cấp ba, sức phản ứng mạnh hơn rất nhiều so với người bình thường, lần đầu tiên chơi cầu lông, cũng có thể phản ứng nhanh chóng mà tiếp được cầu.

Mục Lương đã rất lâu rồi chưa chơi cầu lông, đánh qua đánh lại mấy cá với cô hầu gái, một lúc sau đã cảm thấy không có hứng thú.

- Các ngươi đánh đi.

Mục Lương nói một câu, dùng vợt lông vững vàng tiếp được cầu lông đang bay đến, cầu lông nhảy mấy cái ở trên lưới, nhưng lại không bay ra ngoài.

- Ta đến đây.

Tiểu Mật hào hứng chạy lên phía trước, nhận lấy vượt lông ở trong tay của anh.

Mục Lương lấy ra một bộ vợt cầu lông khác, đưa cho Tiểu Tử:

- Còn một bộ cầu lông, các ngươi có thể bốn người cùng chơi với nhau, hoặc chia thành hai nhóm.

- Vâng.

Các hầu gái đồng thanh đáp, tràn đầy phấn khởi mà bắt đầu hơi cầu lông.

Mục Lương nhìn một lúc, dự định mở rộng cầu lông ra bên ngoài, để cho các dân trong thành lúc nghỉ ngơi cũng có thể cảm nhận được thú vui của vận động.

- Các ngươi đang làm gì thế?

Ngải Lỵ Na và Ny Cát Sa đi ra từ trong thang máy vận chuyển, nhìn thấy các cô hầu gái bất diệc nhạc hồ.

- Bọn ta đang đánh cầu lông.

Vệ Ấu Lan ngoan ngoãn giải thích.

- Lại là phát minh của thành chủ đại nhân sao?

Mặc dù là Ngải Lỵ Na đang đặt câu hỏi, nhưng giọng rất bình tĩnh.

- Đúng vậy, chơi rất vui luôn.

Vệ Ấu Lan trong trẻo đáp lại.

Ngải Lỵ Na nhìn thoáng qua, cảm thấy có chút ngứa tay ngứa chân, hưng phấn nói:

- Ta chơi thử xem.

- Vâng.

Vệ Ấu Lan khéo léo đưa cây vợt cầu lông qua.

Sắc mặt của Tiểu Mật nghiêm túc, chuyển động cây vợt ở trong tay, chơi cầu có qua có lại với cô gái tóc hồng.

Mục Lương nghiêng đầu nhìn về phía Ny Cát Sa, tiếng nói ôn hòa:

- Cảm thấy hứng thú thì cũng có thể chơi đùa một chút.

- Vâng.

Ny Cát Sa tiếp lời, sau đó đi về phía Tiểu Mật.

Tiểu hầu gái thức thời đưa cầu vợt ra, tội nghiệp mà đi qua đứng ở một bên.

Mục Lương nhìn cô bé một chút, buồn cười lắc đầu, nghĩ là sẽ làm nhiều hoạt động hơn một chút.

Nguyệt Thấm Lan cũng đã quay về, ưu nhã hỏi:

- Mục Lương, hôm nay không bận sao?

- Ừm, lén lười một ngày.

Mục Lương nửa đùa nửa thật nói.

Nguyệt Thấm Lan nghe thấy vậy thì khẽ cười vài tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía đám người Ngải Lỵ Na đang chơi cầu, ưu nhã nói:

- Nhìn thì rất thú vị.

- Muốn chơi không?

Giọng của Mục Lương dịu dàng hỏi.

- Thôi đi, không thích nhảy tới nhảy lui.

Nguyệt Thấm Lan khẽ hất cằm, lúc nào cũng phải giữ vững sự ưu nhã.

Anh nghe thấy vậy thì cười nói:

- Vậy thì ngươi có thể chơi Bi-a, không cần phải bật nhảy.

Phụ nữ chơi Bi-a, cũng rất hấp dẫn.

- Đó là cái gì?

Nguyệt Thấm Lan tò mò nhìn về phía anh.

- Đợi một lúc nữa là ngươi sẽ biết.

Mục Lương chuẩn bị làm Bi-a, để cho các cô gái chơi đùa giết thời gian mỗi ngày.

- Được.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã chờ đợi.

Mục Lương dùng Lưu ly để chế tạo bàn bóng bàn, sáu chân quen thuộc và sáu cầu động, tơ nhện chế tạo ra túi dưới của cầu động, dùng để ôm bi-a rơi.

Động tác trên tay của anh không ngừng, nói:

- Sau này trường học hãy tăng thêm một khóa thể dục, để cho bọn nhỏ vận động thích hợp một chút.

- Được, nghe theo ngươi.

Nguyệt Thấm Lan lấy ra một quyển sổ ghi chép lại.

- Đến lúc đó làm nhiều vợt cầu lông thêm một chút, đặt ở trường học để cho mấy đứa trẻ chơi đùa, sau này cũng có thể tổ chức Đại Hội Thể Dục Thể Thao...

Mục Lương lải nhải nói về quy hoạch.

Nguyệt Thấm Lan vừa nghe vừa nhớ, bội phục các loại ý tưởng của anh, thật là nghĩ đến phong phú cuộc sống hằng ngày của các dân trong thành.

Bạn cần đăng nhập để bình luận