Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 203: Máy Bay Vận Tải

- Ta đoán cũng chỉ có bọn họ mới có năng lực mua nhiều hạt giống như vậy.
Mục Lương cảm thấy là bên trong sự tình ấy không đơn giản như vậy.
- Ngoại trừ hạt giống được buôn bán chạy nhất, thì còn có khoai lang nướng.
Nguyệt Phi Nhan tiếp tục báo cáo.
Ba nghìn cân khoai lang nướng đã được bán không còn một củ, nếu không phải do bếp nấu khoai nướng tương đối chậm, e rằng chúng ta có thể bán hơn ngàn cân khoai lang nướng.
- Khoai lang chiên cũng bán sạch rồi hả?
Mục Lương nhíu mày hỏi.
- Đúng, tất cả đều đã bị bán sạch.
Nguyệt Phi Nhan gật đầu.
Cô nhớ lại chuyện lúc sáng, đám người kia điên cuồng, dùng túi lớn lắp ráp để mua lương thực bên ngoài.
- Mỹ Thực Lâu, hôm nay như thế nào?
Mục Lương nhìn về phía Nguyệt Thấm Lam.
Phố buôn bán là Nguyệt Thấm Lam, Nguyệt Phi Nhan đang quản lý, công việc thống kê cũng là do hai người phụ trách.
- Đã bán hết 300 phần rau xanh và dưa món.
Nguyệt Thấm Lam nhẹ nhàng nói.
Cô thấy nếu như giá cả không phải quá cao, có lẽ sẽ bán mấy phần món ăn này được nhiều hơn nữa.
- Ta nghe nói sách giới thiệu cũng đã được bán hết?
Mục Lương khóe miệng khẽ nhếch.
Khi anh vừa nghe được tin in thêm sách giới thiệu lúc đó đã sợ ngây người ra, vốn tưởng rằng chỉ có mấy người có thể mua sách, bán được mấy cuốn là cùng, không nghĩ tới là 100 bản sách giới thiệu đã bị người ta đã mua sạch.
- Đúng vậy, đều in thêm ba lần.
Nguyệt Thấm Lam cũng không nghĩ tới.
Ly Nguyệt trong trẻo lạnh lùng nói bổ sung:
- Sách giới thiệu bị một nhóm người tình báo thợ săn mua được, bọn họ muốn mang xuống thành Dương Thánh bán lại với giá rất cao.
Cô nhận ra trong đó một ít người mua sách giới thiệu, tất cả đều là tên của các tình báo thợ săn ở thành Thánh Dương.
- Chuyện là như vậy.
Mục Lương gật đầu.
Ngược lại anh phải cảm tạ những tin tình báo thợ săn kia, hoàn toàn là hỗ trợ tuyên truyền thành Phố Buôn Bán thành Huyền Vũ.
- Mục Lương, đồ trong cửa hàng, dựa theo tốc độ bán bây giờ, không kiên trì được mấy ngày.
Đôi mắt màu đỏ của Nguyệt Phi Nhan có lo lắng, nói:
- Chúng ta nhất định phải tăng thêm một ít vật tư mới nữa được.
- Không cần phải gấp.
Mục Lương ôn hòa cười, nói:
- Mấy ngày kế tiếp, xuất hàng càng ngày sẽ càng thiếu.
- À? Vì sao?
Nguyệt Phi Nhan ngẩn người.
- Khách hàng lớn của chúng ta đều là người của những gia tộc kia, bọn họ chắc chắn sẽ không hoang phí mua đồ tiếp tục nếu như chưa sử dụng hết, vì vậy sẽ không có nhiều người đến mua hàng.
Mục Lương hoàn toàn có thể nghĩ đến vài ngày sau, chỉ có một ít người rải rác đến mua đồ.
Hoặc, có một ít người trục lợi thông minh, sẽ mua đồ đạc từ nơi đây, vận chuyển đến một số thành lớn khác để bán ra.
Một màn như vậy, ngược lại Mục Lương lại càng muốn thấy, dù sao cũng có thể giúp thành Huyền Vũ được nổi tiếng khắp muôn nơi.
- Hình như là như vậy.
Nguyệt Phi Nhan chợt gật đầu.
- Đêm nay sắp xếp người đi đồng ruộng, gieo thêm nhiều một ít hạt giống cải trắng xuống phía dưới.
Mục Lương giao phó công việc nói.
Hạt giống là thứ tốt nhất để bán, cũng là món hàng mà các đại gia tộc khác đều muốn mua.
- Được, một lát nữa ta sẽ thông báo cho mọi người.
Nguyệt Phi Nhan nhẹ nhàng thông thái đáp.
- Có muốn kiểm thêm vài đồng tiền lời từ cây giống hay không?
Thấm Lam nghĩ đến một ít mầm cây ăn quả.
Mầm cây ăn quả có giá trị hơn hạt giống rau xanh gấp mấy chục lần.
Hiện tại, thành Huyền Vũ đang nuôi rất nhiều mầm cây ăn quả nhỏ, đồng thời trồng dày đặc.
- Không muốn, mầm cây ăn quả tạm thời tự chúng ta giữ lại.
Mục Lương nói đợi đến lúc Rùa Đen có thể tiến hóa đến cấp tám.
Diện tích lưng rùa được mở rộng, khi đó muốn mở thêm một mảnh rừng cây ăn quả cũng được, mà không phải như hiện tại chỉ có thể có một ít cây ăn quả ở nơi héo lánh như thế này.
Anh còn muốn làm thêm nhiều loại tương hoa quả, tăng một số món ẩm thực trong Phủ Thành Chủ, sau bữa ăn còn muốn có thêm hoa quả để tráng miệng cho no.
Nguyệt Thấm Lam nhìn ra Mục Lương đang có trong đâu một kế hoạch mới.
Cô đã nhảy qua cái đề tài kia, hiếu kỳ hỏi:
- Sách Hỗn Độn của ngươi, ngày hôm nay làm sao không có bán ra?
- Thứ tốt không thể một ngày đều đem ra bán hết.
Mục Lương lắc đầu.
Anh phải giữ vững nhiệt độ ở Phố Buôn Bán, làm cho người bên ngoài thường xuyên nhớ thương lấy Phố Buôn Bán ra 'Sản phẩm mới'.
Chỉ cần có nhiệt độ ở Phố Buôn Bán, những thứ khác từ cửa hàng khác sẽ buôn bán không thua kém, giống như Tam Tinh Lâu có được vị trí nhất định sẽ có người ở lâu dài.
- Chúng ta sẽ ở thành Thánh Dương bao lâu đây?
Nguyệt Thấm Lam hai chân bắt chéo, chuẩn bị giải khai bước tiếp theo kế hoạch.
- Đại khái dừng lại chừng mười ngày, chúng ta thì đi tiếp đến thành trì lớn tiếp theo.
Mục Lương lắc đầu.
Vào ngày thứ mười, thành Huyền Vũ có đầy đủ nhiệt độ khuếch tán đến các thành lớn khác, những thành trì lớn này nhất định sẽ huy vọng thành Huyền Vũ đến, thậm chí sẽ có một người phái thương đội đến đây giao dịch với chúng ta.
- Như vậy, Mục Lương đã suy nghĩ chúng ta sẽ đi đến một thành lớn nào rồi hả?
Nguyệt Thấm Lam nhẹ giọng hỏi.
- Ngươi có đề nghị gì?
Mục Lương hỏi ngược lại.
- Đi thành Phi Điểu, bắt lấy một con chim, vận dụng năng lực của ngươi tiến hóa ra một con chim khổng lồ.
Cặp mắt màu xanh nước biển Nguyệt Thấm Lam lóe ra suy nghĩ một cơ hội, ôn nhu nói:
- Một con chim khổng lồ có thể bay vận chuyển người đến mỗi cái đại thành lớn, như vậy phố buôn bán mãi mãi cũng có người ở.
Hiển nhiên, cô đã sớm suy nghĩ quá vấn đề này, tương lai chỉ cần có ý tưởng là đều có thể làm được.
- Thành Phi Điểu cách thành Thánh Dương xa sao?
Con ngươi màu đen của Mục Lương sáng lên, cảm thấy Nguyệt Thấm Lam nói một biện pháp phi thường.
Anh nhất thời liên tưởng đến máy bay Địa Cầu, nếu có mô hình một con chim làm 'Máy bay vận tải ', hoàn toàn có thể làm cho Phố Buôn Bán của thành Huyền Vũ trở thành một cái trung tâm thương mại lớn.
- Ta chỉ nghe nói qua thành Phi Điểu, không biết ở địa phương nào.
Nguyệt Thấm Lam bất đắc dĩ lắc đầu.
Tin tức ấy là cô nghe được từ một số thợ săn tình báo, cũng không biết thành Phi Điểu nằm ở hướng nào.
- Ta cũng không biết.
Ly Nguyệt lắc đầu.
Cô luôn trốn tránh phía sau thành Thánh Dương, phạm vi hoạt động cũng chỉ ở bộ phận Nguyệt Đàm, lân cận thành Thập Lâu.
- Ngày mai đi thành Thánh Dương hãy tìm nghe một ít tin tức về thành Phi Điểu.
Mục Lương nhìn về phía Ly Nguyệt.
- Được.
Ly Nguyệt nghiêm túc gật đầu.
Nếu có được một con chim khổng lồ làm mô hình máy bay, khi đó bọn họ chỉ cần thực lực mạnh mẽ, có thể đi tới đi lui thành Thánh Dương rồi giết chết Phi Thi.
- Đúng rồi, Tam Tinh Lâu đã có bao nhiêu người ở lại?
Mục Lương nghĩ tới vấn đề chỗ ở trong thành Huyền Vũ trong tương lai.
- Chỉ có mười mấy người, tất cả đều ở gian phòng có quy cách kém nhất.
Nguyệt Phi Nhan bất đắc dĩ giang tay ra.
Cô cảm thấy Tam Tinh Lâu có giá quá cao, mọi người sẽ không có ý định tá túc ở lại đây lâu dài.
- Không có việc gì, chỉ cần có người ở là được.
Mục Lương không thèm để ý tới.
Lúc đầu, anh xây Tam Tinh Lâu không phải có giá ổn định định để dừng chân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận