Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 324: Hung Thú Tấn Công Thành

Rống rống!
Bóng đen trong cát ngày càng thấy rõ, đó là hung thú thành đoàn, từng cái miệng to đang tắm máu, từng cơn gió tanh nồng.
- Thú triều!
Khuôn mặt của những người nô lệ trên tường thành biến sắc, cơ thể run sợ, khuôn mặt lộ sợ tuyệt vọng.
- Hung thú cấp 3, hung thú cấp 3...
Sắc mặt của thành chủ thành Bách Lý càng trở nên ngưng trọng hơn, thú triều có kích thước không nhỏ, có đến gần 200 con hung thú.
Trong đó có hung thú cấp 3 vượt quá hai mươi con, hung thú cấp 4 cũng có đến hàng hai.
Sắc mặt của hữu tướng thay đổi, gấp gáp hô to:
- Thành chủ đại nhân, có hung thú cấp 5.
Đôi mắt của thành chủ thành Bách Lý trợn to, hắn cũng nhìn thấy những con hung thú cấp cao ở phía sau đàn.
Thì ra những hung thú chạy ở phía trước cũng chỉ là tiên phong, cũng chính là cái gọi là bia đỡ đạn.
- Hung thú cấp 6!
Bàn tay của thành chủ thành Bách Lý run lên, cảm nhận được một loại khí tức khác, đến từ ba con hung thú cấp 6, chúng đang ẩn mình trong bão cát.
- Thành chủ đại nhân, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?
Khuôn mặt của hữu tướng và tả tướng không có chút máu.
Bọn họ cũng cảm nhận được khí tức của hung thú cấp 6, đang chèn ép bọn họ, dẫn đến không thể hô hấp được.
- ....
Thành chủ Bách Lý trầm mặc, ba con hung thú cấp 6, hắn không thể chống lại được.
Dù sao hắn cũng vừa mới bước vào cấp 6, đối phó với một con hung thú cấp 6 cũng đã khó khăn, chứ đừng nói là ba con.
Nếu như không có hung thú cấp 6, hắn còn có thể tổ chức cho nô lệ và tuần vệ cố gắng tiến hành bảo vệ tường thành để chống lại.
Bây giờ không chỉ dừng lại ở hung thú cấp 6, mà số lượng của hung thú cấp 5 và cấp 4 cũng đã làm cho hắn cảm thấy bất lực.
- Thành chủ đại nhân, chúng ta không thể chống lại đâu.
Tên hữu tướng trầm giọng nói.
Chỉ có hơn hai mươi tên tuần vệ, đa số thực lực chỉ là cấp 1, cấp 2... đây chỉ có một con đường chết.
Sắc mặt của thành chủ Bách Lý tái nhợt, hàng đêm dâm loạn khiến cho cơ thể hắn suy nhược, có lẽ ngay cả một con hung thú cấp 6 cũng không thể đỡ nổi.
- Thành chủ đại nhân, chúng ta rút lui thôi.
Tả tướng lo lắng nhìn về phía thành chủ Bách Lý.
- Đúng vậy, trước tiên chúng ta hãy trốn vào hầm trú ẩn, đợi thú triều chạy qua rồi hẵng ra ngoài.
Hữu tướng lo lắng nói.
Thú triều càng ngày càng đến gần, đã có thể nhìn thấy rõ ràng từng đường lông tơ của con hung thú đầu tiên đang xông đến.
Ở dưới phủ thành chủ có một hầm trú ẩn, hầm này vẫn luôn có từ thời kỳ bộ lạc đến nay.
Lần thú triều của nhiều năm trước kia, bọn họ chính là trốn vào hầm trú ẩn này mới có thể may mắn tránh khỏi hoạn nạn.
Trong vòng 3 năm nay, hầm trú ẩn đã được tân trang hai lần, những nô lệ tham gia xây dựng cũng đã bị giết, hầm trú ẩn bí mật chỉ có một số ít người biết.
- Đi, dẫn theo tuần vệ, chúng ta đến hầm trú ẩn.
Thành chủ Bách Lý hạ quyết tâm nói.
- Dẫn cả tuần vệ đi theo sao?
Tả tướng sửng sốt.
Hai mươi tên tuần vệ, giả sử đều dẫn đi hết, vậy thì những nô lệ trên tường thành kia chẳng phải sẽ đều chết hết hay sao.
- Những tên nô lệ kia thì sao?
Hữu tướng muốn nói nhưng lại thôi.
- Nô lệ chết rồi thì thôi, sau này bắt thêm là được.
Thành chủ Bách Lý bĩu môi, vẻ mặt không sao cả nói:
- Tuần vệ đều là những người không dễ dàng gì mới đào tạo ra được, không thể chết được.
Những tên tuần vệ này đều là của cải của thành Bách Lý, cũng là người quan trọng trong việc săn bắt.
- Ta hiểu rồi.
Tả tưởng đã hiểu rõ, quay người đi triệu tập tuần vệ.
Thành chủ Bách Lý quay người rời khỏi, nhảy xuống Thành Lâu và chạy thẳng đến phủ Thành chủ.
Hữu tướng nhìn thấy thú triều càng ngày càng đến gần, lại nhìn lên những nô lệ như tro tàn trên phía tường thành.
Ánh mắt của hắn lãnh đạm, đồng thời dẫn theo tuần vệ rời khỏi tường thành, bỏ chạy về hướng phủ thành chủ.
Trên tường thành.
Ánh mắt hoảng sợ của Ba Nô, mở mắt nhìn trừng trừng về phía tả tướng và hữu tướng đang dẫn theo tất cả tuần vệ.
Thực lực của hắn chỉ là cấp 1, không thể chạy đi đâu được.
- Ba Nô, ngươi hãy đi mau, đi tìm Ba Phù.
Tên nô lệ cùng làm cười thảm một tiếng.
- Ba Phù!
Cơ thể của Ba Nô run lên.
Đúng vậy, con gái vẫn còn ở ngoài thành.
Hắn nhìn qua người bạn thân, cắn răng, xoay người chạy xuống tường thành.
- Hãy mau chạy đi, hung thú triều đến rồi.
Các nô lệ hoảng sợ hét lên.
Các nô lệ hoảng sợ bỏ chạy, một số người trượt chân rơi xuống tường thành, bị cọ hung thú đầu tiên cắn chết.
Có một vài nô lệ đã mất đi hi vọng sống sót, ánh mắt đờ đẫn nhì hung thú đang đến gần.
Ba năm qua, bọn họ sống như cái xác không hồn, lúc này càng giống như là giải thoát hơn.
Những nô lệ muốn chạy trốn lại không thể trốn thoát được, hoàn toàn có lòng nhưng lại không có sức, hôm nay còn chưa ăn cơm, buổi sáng thì phải xây dựng tường thành, thể lực đã không thể chống đỡ nổi nữa.
Rống rống!
Các hung thú cấp thấp bắt đầu tấn công cổng thành và tường thành, các nô lệ hoảng sợ đã bị giết và bị thương.
Dưới tường thành, Ba Nô lảo đảo chạy về phía ngoại thành, con gái đang ở nơi này giúp đỡ sửa đường.
Không chỉ đơn thuần là con gái của hắn, còn có những người phụ nữ đã có chồng và những đứa bé cũng đang ở trong thành sửa đường, nói chung là không có người nhàn rỗi.
Những người không làm việc, đều đã bị ném ra ngoài thành cho chết đói, hoặc là bị hung thú đi ngang qua nuốt vào trong bụng.
- Mọi người hãy mau chạy đi, thú triều đến rồi.
Ba Nô vừa chạy vừa hét, âm thanh cũng không lớn.
- Thú triều đến rồi?
Người phụ nữ đã có chồng và đứa con đang sửa đường đứng dậy, trong đôi mắt vô thần của họ là sự tuyệt vọng.
- Chạy?
Những người phụ nữ gầy gò cười thảm, có thể chạy đi đâu đây?
Rống rống !
Tiếng gào thét của hung thú truyền đến, cơ thể của các nô lệ run sợ.
- Cha của ta vẫn còn đang ở trên tường thành, ta đi tìm hắn.
- Trời ơi, chồng của ta cũng đang ở đó.
- Chay nhanh lên, đến nội thành.
Các nô lệ sửa đường lảo đảo chạy, đa số chạy trong vòng hai bước liền ngã xuống đất, lại chật vật đứng dậy.
Bây giờ, Ba Nô chỉ nghĩ đến là đi tìm con gái, cũng không thể quản được những người khác.
- Ba Phù, ngươi đang ở đâu?
Hắn đem hết toàn bộ sức lực để hét lên.
- Cha ơi, ta ở đây.
Một tiếng đáp yếu ớt truyền đến.
Một cô bé mười ba mười bốn tuổi đang trốn ở bên bức tường, cơ thể lạnh run vì sợ hãi.
Ba Nô thở phào một hơi, lảo đảo chạy đến, ôm lấy con gái vào trong lòng.
- Cha ơi, chúng ta sẽ chết sao?
Hai mắt của Ba Phù đỏ bừng.
Bàn tay nhỏ bé của cô toàn là những vết thương nhỏ, đều là những vết thương do lúc lót đường để lại.
Cô gái nhỏ chỉ cao khoảng 1 mét 50, mái tóc màu tím bù xù phủ đầy bùn đất, cả người đều bụi bặm, thoạt nhìn giống như tượng đất.
Nô lệ của thành Bách Lý chưa bao giờ được tắm rửa sạch sẽ, dù sao ngay cả ý nghĩ được uống nước thật no cũng là một điều xa xỉ, chứ đừng nói đến gì là tắm.
- Sẽ không đâu, cha sẽ bảo vệ ngươi thật tốt.
Ba Nô dùng sức lắc đầu, chỉ là sự tuyệt vọng trong ánh mắt không thể che giấu hết được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận