Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 683: Chôn Vùi Thành Sơn

Anh sửng sốt, sau đó khen ngợi cô:

- Tốt lắm, ngươi làm tốt lắm.

- Ngài Mục Lương, dưới giếng thánh có chuyện gì vậy? Sau khi ngươi xuống dưới đã xảy ra chuyện gì?

Cầm Vũ sốt ruột hỏi.

- Dưới giếng thánh là một không gian ngầm rộng lớn hơn, có vô số Hư Quỷ, cũng có mười hai con Hư Quỷ cấp tám và bốn con Hư quỷ cấp chín.

Mục Lương trả lời câu mấu chốt.

- Cái gì!!

Cầm Vũ và Đại An Ti liên tục kêu lên, họ bị câu trả lời của Mục Lương làm cho sửng sốt.

- Mục Lương, ngươi đang đùa à...

Đôi mắt xanh của Nguyệt Thấm Lan lộ ra vẻ kinh ngạc.

- Không.

Mục Lương thở phào nhẹ nhõm.

Anh vật lộn dưới lòng đất hơn một giờ đồng hồ, gần như muốn kiệt sức rồi.

- Vậy, chúng ta đã sống trong hang ổ của Hư Quỷ sao?

Đại An Ti cảm thấy kinh hãi, cơ thể cô không ngừng run rẩy.

- Ừm.

Mục Lương liếc nhìn cô ấy một cái.

- Chuyện này làm sao có thể chứ...?

Cầm Vũ kinh ngạc.

Sự tồn tại Thành Sơn, là cái gì?

- Được rồi, rời khỏi đây trước đi. Không thể ở đây lâu được.

Mục Lương nghiêm giọng nói.

Nguyệt Thấm Lan hiểu ý:

- Vậy thì chúng ta nhanh chóng ra ngoài đi...

- Thành chủ!

Lúc này, trưởng thị vệ và một đám thị vệ đã trở lại, trên lưng đeo theo túi da thú lớn nhỏ, bên trong đựng căng phồng.

- Còn ai nữa không?

Mục Lương trầm giọng hỏi.

- Không, mọi người đã di tản tới phủ Thành chủ rồi.

Đội trưởng đội thị vệ thở hổn hển đáp.

- Vậy thì đi thôi.

Mục Lương vừa nghĩ, thì mặt đất dưới chân đã phồng lên, mang theo mọi người nhanh chóng rời đi.

Bùm!!

Sau khi bọn họ rời đi, trên mặt đất xuất hiện nhiều vết nứt, tiếng kêu của Hư Quỷ loáng thoáng phát ra.

Bên ngoài Thành Sơn, Ly Nguyệt và Ngải Lỵ Na đang hồi hộp chờ đợi.

Phía sau các cô gái, Thành Phòng Quân vẫn xếp hàng vuông vắn, những người may mắn còn sống sót đứng chung một chỗ, trên gương mặt hiện rõ nét vui mừng sau hoạn nạn.

- Là được cứu rồi sao?

Có người còn đang ngẩn ngơ, đứng trơ mắt nhìn.

Trong số những người này, 80% trong số họ đã mất đi người thân và bạn bè, đang luống cuống chờ sắp xếp.

- Ta vào xem.

Ly Nguyệt không thể đợi được nữa.

Hồ Tiên buông xuống hai tay đang khoanh lại, mở miệng nói:

- Ta sẽ đi vào với ngươi.

- Để cho ta đi, ta biết bay.

Nguyệt Phi Nhan nghiêm túc nói.

Đáy lòng cô cũng lo lắng cho sự an toàn của Nguyệt Thấm Lan, cô muốn đi vào gặp mẹ và Mục Lương.

- Ta cũng đi.

Thái Khả Khả tích cực giơ tay lên.

Hi Bối Kì ngây thơ nói:

- Còn ta nữa.

- Ta đã trở lại.

Không đợi những cô gái đi vào, Mục Lương và những người khác đã xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

- Tốt quá rồi, ngài Mục Lương đã trở lại.

Ngải Lỵ Na vui mừng nói, những lo lắng trong con ngươi hồng nhạt của cô đã biến mất.

- Yên tâm.

Ny Cát Sa và Ngôn Băng liếc nhìn nhau, cả hai không hẹn mà cùng nở nụ cười.

- Mẹ, Mục Lương, mẹ không sao chứ?

Nguyệt Phi Nhan bay tới, ôm chặt lấy eo người phụ nữ tao nhã.

- Không sao, chúng ta không sao.

Nguyệt Thấm Lan cười nhẹ, vươn tay xoa đầu con gái.

- Quay lại là tốt rồi.

Trong lòng Ly Nguyệt có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng cũng chỉ thốt ra được năm chữ này.

- Làm cho các ngươi lo lắng rồi.

Mục Lương nhẹ giọng nói.

Ly Nguyệt lắc đầu, nở một nụ cười trên môi.

- Còn có chuyện khác cần phải làm.

Mục Lương nhớ tới một chuyện.

Anh ngước mắt lên nhìn Vệ Cảnh và Tán Viêm, nghiêm mặt hỏi:

- Thành Phòng Quân đã rút đi chưa?

- Thưa Thành chủ, họ đều đã rút lui.

Vệ Cảnh khàn giọng cung kính nói:

- Bao gồm tất cả những người bị thương... Và những thi thể của Thành Phòng Quân, đều đã được chuyển ra ngoài.

Lần huấn luyện này đã có thương vong. Con số chưa được thống kê và cần phải tính toán thiệt hại cụ thể trong trận chiến.

Mục Lương im lặng một lúc, sau đó chậm rãi gật đầu nói:

- Tốt lắm, nhớ rõ lai lịch của người đã mất, trở về sắp xếp danh sách, cấp gấp đôi lương cho người nhà của họ.

- Vâng.

Vệ Cảnh nặng nề gật đầu.

Mục Lương nhìn mọi người xung quanh, nghiêm giọng ra lệnh:

- Bây giờ, mọi người mau rút lui ra khỏi ngọn núi này.

…………

- Tuân lệnh.

Vệ Cảnh và Tán Viêm cung kính lên tiếng.

Hai người quay lại, nghiêm giọng hạ lệnh:

- Tất cả, lui về phía sau năm trăm mét.

- Tuân lệnh.

Thành Phòng Quân lớn tiếng nói.

Âm thanh chỉnh tề vang lên, đồng đều khiến Đại An Ti và Cầm Vũ phải nghiêng đầu, đáy mắt cả hai người đều hiện lên vẻ cả ngạc nhiên.

- Các ngươi cũng lui về phía sau.

Mục Lương quay sang nhìn về phía nhóm phụ nữ Ly Nguyên và Đại An Ti nói.

- Được.

Ly Nguyệt khẽ mím môi gật đầu.

- Mọi người, chúng ta cùng lui lại phía sau.

Cầm Vũ nhìn về phía dân chúng thành hô lớn.

Những người còn sống sót rời khỏi Thành Sơn chỉ còn không đến năm ngàn người, trong số đó ngoại trừ bị thương với tàn phế, những người thực sự bình yên nhiều nhất chỉ khoảng ba ngàn. Cho dù như vậy, còn sống đã là tốt lắm rồi.

- Mục Lương, ngươi muốn làm cái gì vậy?

Nguyệt Thấm Lan kinh ngạc nói.

Cầm Vũ, Đại An Ti nghe thấy vậy liền hướng về phía Mục Lương.

Ánh mắt Mục Lương loé sáng, anh trầm giọng nói:

- Dưới đất có rất nhiều Hư Quỷ, không thể khiến chúng nó đi ra được.

Nếu Hư Quỷ đi ra, Thành Huyền Vũ sẽ bị hại đầu tiên.

Lấy số lượng Hư Quỷ dưới mặt đây hiện giờ, cho dù Thành Huyền Vũ có thể ngăn chúng nó lại cũng sẽ thương vong thảm trọng.

Nguyệt Thấm Lan ngước đôi con ngươi màu xanh nước biển lên, dùng ngữ khí không xác định hỏi:

- Vậy ngươi muốn …?

Mục Lương quay đầu nhìn về hướng Thành Sơn, gằn từng chữ:

- Ta muốn cho nổ sập hang động dưới đất.

Grào oooo….

Lời anh vừa nói xong, từ phía sau truyền đến tiếng gầm vang trời, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.

Cầm Vũ cùng Đại An Ti vội vàng quay đầu lại nhìn, lập tức phát hiện một con rùa mai đá khổng lồ đang tới gần.

- Man Thú Hoang Cổ.

Cầm Vũ trừng lớn đôi mắt màu xanh tuyệt đẹp, theo bản năng liền lùi dần từng bước về phía sau.

Đại An Ti vội vàng lên tiếng trấn an cô:

- Thành chủ đại nhân không cần lo lắng, Man Thú Hoang Cổ này chính là Thành Huyền Vũ.

- Sao?

Cầm Vũ sửng sốt, cô cứng người quay sang nhìn cô gái tóc xanh, trên mặt hiện rõ lên biểu tình ngươi đừng có giỡn nha.

Con hung thú khổng lồ kia, cơ thể còn muốn lớn hơn so với Thành Sơn, giống như một lục địa biết đi vậy.

Mục Lương dùng ý thức trao đổi cùng với Rùa Đen vừa xuất hiện.

Trong trận chiến vừa rồi anh đã tiêu hao khoảng chừng 70-80% sức mạnh và năng lượng nên phải cần Tiểu Huyền Vũ phối hợp thì mới có thể trấn áp được Hư Quỷ.

Nó tiến lại gần làm cho dân chúng của Thành Sơn đều hoảng sợ, có người còn trực tiếp ngã ngồi trên đất.

- Tiểu Huyền Vũ, ra tay đi.

Mục Lương quay đầu nhìn nó nói.

Grào oooo…

Tiểu Huyền Vũ gầm vang một tiếng sau đó liền sử dụng năng lực của nó.

Đôi con ngươi màu đen của anh trầm xuống, vươn tay chỉ về phía ngọn núi lớn đằng xa, làm ra động tác ấn lòng bàn tay xuống.

Ngay sau đó, tất cả mọi người đều mở to mắt.

Ầm … Ầm….

Trong ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người, cả toà núi khổng lồ bỗng dưng đổ sụp xuống.

Mục Lương không đổi sắc mặt, lại nâng tay lên ấn xuống lần hai.

Ong… Ong….

Con mắt thật lớn của rùa đen sáng lên, ngọn núi càng sập xuống nhanh hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận