Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1307: Đến Một Nơi Nào Đó Mà Các Ngươi Chưa Từng Đến



Thuỷ triều Hư quỷ vừa qua đi, khu vực Trung Ương vẫn rất nghiêm khắc, bất kỳ người ngoài muốn vào bên trong đều phải xin chỉ thị của bên trên, sau khi được phép mới được vào trong.

Không lâu sau, A Man quay lại và ra hiệu:

- Mấy vị, đi theo ta.

- Được, cảm ơn.

Biểu cảm của Bối Nhĩ Liên vẫn không thay đổi, bước từng bước theo sau.

Mọi người bắt thang vận chuyển lên tầng tám, được tiểu hầu gái đón vào phòng khách.

Vệ Ấu Lan lễ phép ra hiệu:

- Thành chru đại nhân đang dùng bữa sáng, xin các vị ở đây đợi một lát.

- Được.

Bối Nhĩ Liên đáp lại một cách dửng dưng, ngồi xuống và yên lặng chờ đợi.

Qua một lúc, tiểu hầu gái mang trà nóng và đồ ăn nhẹ đến đặt trước mặt mọi người.

- Trà này vẫn ngon như mọi khi.

Bối Vi Nhân cầm tách trà lên nhấp một ngụm, cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Hai người cùng uống trà, thưởng thức bánh ngọt, chờ Mục Lương đến, bọn họ cũng chẳng cảm thấy sốt ruột.

- Ợ.

- No rồi.

Tứ trưởng lão Ốc Đảo không khỏi ợ hơi.

Đại trưởng lão Ốc Đảo trừng mắt nhìn hắn khiến tứ trưởng lão xấu hổ ngậm miệng lại.

Cộp cộp cộp ~~~

Tiếng bước chân vang lên khiến đám người Bối Nhĩ Liên bất giác ngồi thẳng lưng, dồn sự chú ý vào cửa phòng khách. Một lát sau, Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan bước vào phòng khách.

Anh mỉm cười vui vẻ, nói:

- Xin lỗi vì đã khiến các người đợi lâu.

Đại trưởng lão Ốc Đảo dịu dàng nói:

- Các hạ quá lời, là do bọn ta tới quá sớm, các hạ không chê phiền là tốt rồi.

Mục Lương mỉm cười, xoay người ngồi vào ghế chính, Hồ Tiên cũng đi theo bên cạnh.

Anh nhìn Bối Nhĩ Liên và những người khác, và hỏi một cách bình tĩnh:

- Các người làm gì mà tới đây sớm như vậy?

Các trưởng lão Ốc Đảo nhìn nhau, di chuyển ánh mắt.

Trong lòng Bối Nhĩ Liên không hài lòng với ba vị trưởng lão Ốc Đảo còn lại, chuyện gì cũng cần cô đứng ra nói, cô mặt dày nói:

- Mục Lương các hạ, bọn ta đến đây lần này chủ yếu là vì…

- Bí dược.

- Đúng vậy.

Bối Vi Nhân gật đầu.

Cô đã đón tất cả công dân của thành Bắc Hải trốn trong hầm trú ẩn trong cuộc chiến hôm qua, bố trí ổn thỏa vào bốn tòa Vệ thành.

Sau khi nhìn thấy sự lây nhiễm của hư quỷ trên người họ, cô nhớ tới Nguyệt Thấm Lan đã hứa với cô ấy rằng sẽ cung cấp loại bí dược để điều trị bệnh lây nhiễm, hôm nay nôn nao đến đây là vì loại thuốc đó.

- Chuyện này à?

Mục Lương khẽ cau mày.

Anh khẽ mỉm cười nói:

- Kỳ thực các ngươi không phải lo lắng, cảm nhiễm hư quỷ sẽ không chết ngay lập tức, bí dược vẫn đang được luyện chế.

-.. Ha ha.

Bối Nhĩ Liên và Bối Vi Nhân đều cười lên vài tiếng.

Mục Lương ôn nhu nói:

- Nhưng cho dù các ngươi không tới, lát nữa ta cũng phái người mang một phần bí dược tới cho các ngươi.

- Cảm ơn.

Bối Vi Nhân nói lời biết ơn từ tận đáy lòng.

- Đều là người của thành Huyền Vũ, không cần khách sáo.

Hồ Tiên cất giọng quyến rũ.

Ừm.

Ánh mắt của Bối Vi Nhân lóe lên, cô chậm rãi gật đầu.

Mục Lương đưa mắt nhìn về phía trưởng lão Ốc Đảo:

- Còn có chuyện gì không?

Đại trưởng lão Ốc đảo khàn giọng nói:

- Còn có một chuyện, chính là nghiên cứu cây xanh...

- Nếu ngươi đang nói về những nhân viên nghiên cứu ở Trung Ương đó, ngươi có thể đưa họ đi bất cứ lúc nào.

Mục Lương cất giọng thờ ơ.

Hồ Tiên chớp chớp đôi mắt đỏ hồng, nếu anh không nói đến chuyện này, cô cũng quên mất ở khu vực này vẫn còn có nhân viên nghiên cứu của Ốc Đảo.

Sau khi chung sống bao lâu, họ đã khám phá ra bí mật về sự tồn tại của cây xanh? Đại trưởng lão của Ốc Đảo thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy thành khẩn nói:

- Cảm ơn...

- Khách sáo rồi.

Mục Lương phất tay, trong đôi mắt đen láy lóe lên một tia sáng.

Đến thì dễ nhưng đi thì khó, phải hỏi họ có muốn rời đi không?

Nhị trưởng lão của Ốc Đảo không nhịn được tò mò hỏi:

- Mục Lương các hạ, tiếp theo thành Huyền Vũ sẽ đi đâu?

- Đến một nơi nào đó mà các ngươi chưa từng đến.

Mục Lương nở một nụ cười bí ẩn trên khuôn mặt.

- Nơi chúng ta chưa từng đến?

Bối Nhĩ Liên và những người khác nhìn nhau bối rối, không biết anh đang nói cái gì.

Đại trưởng lão Ốc Đảo tò mò hỏi:

- Không biết các hạ đang nói đến nơi nào?

- Nói thì đâu còn thú vị, sau này các ngươi sẽ biết….

Mục Lương ngả người ra sau, cụp mắt xuống.

Hồ Tiên nhịn không được nở nụ cười, anh ấy thật sự là biết cách làm cho mọi người tò mò, những người này sau khi đi trở về sợ rằng sẽ ngủ không được.

- Được.

Đại trưởng lão Ốc Đảo cười mỉa, không hỏi thêm câu nào.

Hồ Tiên thản nhiên hỏi:

- Ốc Đảo các ngươi định bao giờ rời khỏi?

- Ba ngày sau, chúng ta cần thời gian để nghỉ ngơi và mua sắm vật tư.

Đại trưởng lão thành thật đám.

- Không sao, có thể ở thêm vài ngày.

Đôi mắt của Mục Lương khẽ lóe lên, tập trung sự chú ý vào Bối Vi Nhân.

Anh đang nghĩ làm sao mới có thể nuốt chửng Ốc Đảo biến nó thành một phần lực lượng của thành Huyền Vũ.

Dù sao thì Ốc Đảo cũng là một thế lực lâu đời ở lục địa này, nếu có thể trở thành một phần của thành Huyền Vũ, đối với thành Huyền Vũ mà nói sẽ như hổ mọc thêm cánh.

- Được, cảm ơn.

Đại trưởng lão không nghĩ nhiều, gật đầu đáp ứng.

Bối Nhĩ Liên đứng lên, cung kính nói:

- Thuỷ triều hư quỷ vừa mới qua, trong thành Huyền Vũ chắc có rất nhiều chuyện phải xử lý, bọn ta không quấy rầy nữa.

- Ừm.

Mục Lương bình thản trả lời.

- Cáo từ.

Đám người Đại trưởng lão Ốc Đảo đứng dậy, chuẩn bị đón các nhân viên nghiên cứu rời đi. Bối Vi Nhân cũng đứng dậy và muốn rời đi.

- Bối Vi Nhân các hạ, hãy ở lại một lúc.

Hồ Tiên nhẹ giọng nói.

Bối Vi Nhân chợt dừng lại.

Sau khi Bối Nhĩ Liên và những người khác rời đi, Mục Lương nói:

- Một cuộc họp báo cáo công tác sẽ được tổ chức vào lúc chín giờ, ngươi không cần phải đi, lát nữa ở lại cùng tham gia đi.

- Được.

Bối Vi Nhân đáp, nhưng cuộc họp báo cáo công tác này là gì?

………..

Đám người Ốc Đảo bước vào thang vận chuyển và đi xuống tầng hai của khu Trung Ương.

Bối Nhĩ Liên điềm nhiên nói:

- Đại trưởng lão, các ngươi về trước đi, ta tìm đám người A Vũ.

A Vũ là một trong những nhân viên nghiên cứu ở lại nơi này.

- Đến cũng đã đến rồi, mọi người đi cùng đi.

Tứ trưởng lão Ốc Đảo liếc nhìn tam trưởng lão.

Bối Nhĩ Liên không nói thêm gì nữa, sau khi thang vận chuyển dừng lại, cô bước lên tầng hai, đi đến toà nhà của các nhân viên nghiên cứu một cách quen thuộc.

Ken két

Bối Nhĩ Liên đẩy cửa bước vào trong nhà.

Trong nhà, đám người A Vũ đang xúm lại một góc xới đất nhổ cỏ. Khi mọi người nghe thấy tiếng cửa mở đều nhanh chóng quay đầu lại nhìn.

- A, đại trưởng lão, nhị trưởng lão, tam trưởng lão, tứ trưởng lão đều đến đây à.

A Vũ tỏ vẻ vui mừng, nhanh chóng đứng dậy.

- Ừm, nghiên cứu thế nào rồi?

Đại trưởng lão gật đầu, nhưng sự chú ý của lão lại tập trung vào nơi khác.

Lão nhìn thấy một mảnh xanh tốt, sân được cải tạo thành đất trồng trọt quy mô nhỏ, trồng các loại cây xanh.

- Cái này....

A Vũ cười ngượng ngùng, dùng ngón tay dính đầy đất gãi đầu.

- Không có tiến triển?

Tứ trưởng lão Ốc Đảo mở to mắt với vẻ mặt ‘các người chỉ biết ăn cơm không à’.

Bạn cần đăng nhập để bình luận