Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 488: Trùng Cộng Hưởng

- Cạc cạc cạc !
Vịt Chạy Nhanh đi theo sau lưng Mục Lương, cùng đi xem hai con hung thú đặc biệt kia.
- Thành Chủ Đại Nhân, hung thú đặc biệt mà Thư Ký đại nhân nói, chính là hai con này.
Tư Đạt Phu dừng lại việc cho thú ăn, đưa tay cung kính ra hiệu.
Trong chuồng, có hai con côn trùng với thân hình to lớn, dáng dấp giống như nhặng màu nâu đã mọc cánh, một con dài ba mét, con còn lại dài khoảng hai mét.
- Đây chính là hung thú đặc biệt mà ngươi nói?
Mục Lương nhếch mép một cái, nghiêng đầu nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan.
Hai con đại trùng xấu xí, có gì đặc biệt đâu chứ?
- Đúng vậy.
Nguyệt Thấm Lan che miệng ưu nhã cười.
- Ngươi nói xem, có gì đặc biệt nào?
Mục Lương cố nén xúc động muốn búng một cái lên trán cô.
- Đây là Trùng Truyền Âm, con lớn là trùng cái, con nhỏ là trùng đực.
Nguyệt Thấm Lan khoanh tay lại, tiếp tục nói:
- Giữa bọn chúng có thể truyền âm thanh.
- Truyền âm thanh?
Mục Lương cau mày lại, đây là ý gì?
- Tư Đạt Phu, đi biểu diễn một chút.
Nguyệt Thấm Lan hất cằm lên bĩu bĩu.
- Vâng.
Tư Đạt Phu vội vã lên tiếng.
Hắn mở cửa rào ở giữa chuồng ra, cất bước đi về phía Trùng Đồng Thanh.
Trùng Truyền Âm không có lực công kích, càng không có năng lực bảo vệ bản thân, cho nên số lượng giống loài cũng không nhiều.
Tư Đạt Phu dừng ở trước con đực, đưa tay vỗ phần gốc cánh của nó, mở miệng nói:
- Thành Chủ Đại Nhân là người tốt.
Ông !
Cánh của con đực như cánh ve sầu bắt đầu chấn động, tần suất càng ngày càng cao.
Qua năm sáu giây, cánh của con cái cũng bắt đầu rung lên.
Sau một khắc, con cái phát ra âm thanh:
- Thành Chủ Đại Nhân là người tốt.
- Di!
Con ngươi màu đen của Mục Lương sáng lên, nhất thời cảm thấy hứng thú.
Anh nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan, kinh ngạc hỏi:
- Bọn chúng có thể truyền âm thanh cho nhau sao?
- Đương nhiên.
Cô đảo mắt xem thường, ngây thơ nói:
- Đủ đặc biệt rồi chứ?
- Đủ rồi.
Mục Lương thấy buồn cười, tiếp tục hỏi:
- Khoảng cách truyền âm có thể có dài hơn không? Có giới hạn không?
- Khụ khụ... Giới hạn khoảng cách truyền âm giữa chúng, chính là hai mét.
Nguyệt Thấm Lan ho nhẹ hai tiếng. Trong đôi mắt màu xanh nước biển tràn đầy ngượng ngùng.
- Hai mét...
Mục Lương im lặng trong phút chốc.
Khoảng cách hai, vậy không bằng trực tiếp mở miệng nói còn hơn.
Cũng chính bởi vì đặc điểm này của Trùng Truyền Âm, tuy có năng lực đáng kinh ngạc, nhưng lại không bị săn bắt.
Mục Lương tiến lên một bước, đi tới giữa hai con Trùng Truyền Âm, hai tay chạm vào chúng.
- Đinh! Kiểm tra đo lường phát hiện sinh mệnh có thể thuần dưỡng, có thuần dưỡng hay không?
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên trong đầu Mục Lương.
Anh do dự một chút, cuối cùng khẽ đáp lại trong lòng:
- Thuần hóa.
- Đinh! Kiểm tra đo lường được Trùng Truyền Âm có sinh mệnh cấp 0, đang thuần dưỡng...
- Đinh! Tiêu hao 20 điểm thuần dưỡng, thuần dưỡng thành công.
Đôi mắt màu đen của Mục Lương ngưng lại, cảm thấy kinh ngạc:
- Sinh mệnh cấp 0, tại sao phải tiêu hao 20 điểm thuần dưỡng?
Trước kia, mỗi lần thuần dưỡng sinh mệnh cấp 0 chỉ tốn 10 điểm thuần dưỡng, đây là ngoại lệ đầu tiên.
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống lại vang lên lần nữa:
- Đinh! Có kế thừa thiên phú Sóng Âm của Trùng Truyền Âm hay không?
- Kế thừa.
Mục Lương mặc niệm một tiếng.
- Đinh! Đang thay đổi Sóng Âm... Đang thích ứng... Kết thúc truyền thừa.
Một dòng nước ấm quen thuộc xuất hiện, nhưng không có tác dụng cường hóa bao nhiêu.
- Ong ong ong !
Sau một lúc, hai đường liên lạc vô hình xuất hiện trong ý thức của hắn.
- Hai đường?
Mục Lương sửng sốt một chút, ngước mắt liếc nhìn hai con trùng đang im lặng, nhất thời hiểu ra.
Hiện tại, là thuần dưỡng hai con Trùng Truyền Âm đực cái.
Mục Lương tiến hành giao lưu với Trùng Truyền Âm, lúc này mới biết được điểm đặc biệt của đối phương.
Hai con Trùng Truyền Âm một cái một đực, chỉ cần có một con chết đi, một con khác cũng sẽ không sống nổi, giống như ràng buộc lẫn nhau vậy.
- Hệ thống, tiến hóa hai con Trùng Truyền Âm này đến cấp 7.
Mục Lương thầm ra lệnh trong đầu.
- Đinh! Tiến hóa từ cấp 1 đến cấp 7, trừ 2 triệu 200 ngàn điểm tiến hóa.
- Đinh! Trùng Cộng Hưởng thành công tiến hóa cấp 7.
- Đinh! Có kế thừa thiên phú Cộng Hưởng của Trùng Cộng Hưởng hay không?
Mục Lương thì thầm ở trong lòng:
- Kế thừa!
- Đinh! Cộng Hưởng đang trong quá trình thay đổi … Đang thích ứng... Tiếp nhận hoàn tất.
Dòng nước ấm quen thuộc lại xuất hiện lần nữa, lần này cảm giác biến hóa của thân thể đã rõ ràng hơn một chút, nhưng cường hóa vẫn rất có hạn.
Hai con Trùng Cộng Hưởng đã xảy ra biến hóa, thân thể từng bước cứng lại thành nhộng, sau đó nứt ra một cái khe hở, từ cánh tách ra phía ngoài.
Răng rắc răng rắc !
Sau năm phút, thân thể của Trùng Cộng Hưởng nhỏ hơn lúc trước, đang bò ra ngoài, đôi cánh phía sau dài ra như cánh ve.
Vẫn tiếp tục tiến hóa, nó mới bò ra ngoài, tiếp tục biến hóa lần nữa, thân thể vẫn trở nên cứng ngắc như cũ.
Chờ sau khi hoàn toàn cứng lại, lại lần nữa nứt ra, nó tiếp tục bò ra ngoài, lần này tiến hóa ra ba đôi cánh.
Quá trình tiến hóa vẫn đang tiếp tục, lặp lại quá trình 'Lột xác '.
Sau khi trải qua lần lột xác thứ sáu, chiều cao của Trùng Cộng Hưởng to vừa bằng bàn tay người, dáng dấp cũng xảy ra sự thay đổi to lớn.
Ban đầu, hình dáng của nó giống như một con vòi có cánh, bây giờ càng nhìn càng thấy giống ong mật.
- Số lần tiến hóa càng nhiều, thân thể sẽ trở nên càng nhỏ.
Mục Lương cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
- Thuần dưỡng thành công rồi sao?
Nguyệt Thấm Lan đi lên trước hỏi.
- Ừm, bây giờ gọi là Trùng Cộng Hưởng.
Mục Lương ôn hòa nói.
- Cạc cạc cạc !
Vịt Chạy Nhanh ngoẹo đầu nhìn, sau đó mở miệng muốn cắn về phía hai con Trùng Cộng Hưởng.
- Không thể ăn.
Mục Lương cảm thấy rất nhức đầu.
Anh giơ tay cản Vịt Chạy Nhanh, phòng nó thực sự ăn hai con trùng này vào trong bụng.
- Cạc cạc cạc !
Vịt Chạy Nhanh ủy khuất ngoẹo đầu, không dám hạ miệng nữa.
- Đi chơi đi.
Mục Lương vỗ đầu của Vịt Chạy Nhanh, để nó rời đi, miễn cho nhớ thương Trùng Cộng Hưởng.
Tư Đạt Phu nhìn đến ngây người, ngậm chặt miệng không dám hỏi nhiều.
- Theo ta làm thực nghiệm không?
Mục Lương đưa tay, để Trùng Cộng Hưởng cái rơi vào lòng bàn tay.
- Làm như thế nào?
Nguyệt Thấm Lan tò mò hỏi.
- Ngươi cầm con đực ở chỗ này chờ ta, đừng di chuyển.
Mục Lương hơi nhún chân, mang theo con cái vọt lên rời đi.
Nguyệt Thấm Lan vươn tay, cầm lấy con đực, yên tĩnh đợi bất ngờ của Mục Lương.
Sau năm phút, Trùng Cộng Hưởng đực trong tay cô đột nhiên phát ra âm thanh, sáu đôi cánh nhanh chóng chấn động.
- Thấm Lam, nghe thấy ta nói chuyện không?
Giọng của Mục Lương không chút trở ngại vang lên.
- Lạp lạp lạp?
Nguyệt Thấm Lan bị dọa cho giật mình, kém chút đã ném con đực ra bên ngoài.
- Hù ngươi rồi?
Câu nói tiếp theo của Mục Lương mang theo ý cười.
- Ngươi cũng nghe thấy giọng của ta sao?
Lông mi nhỏ dài của Nguyệt Thấm Lan run lên, nhìn chằm chằm con trùng đực, kinh ngạc lên tiếng.
- Có thể.
Giọng của Mục Lương lại vang lên lần nữa.
Đây là năng lực Trùng Cộng Hưởng, khoảng cách truyền âm từ 2 mét hiện tại biến thành hơn 1000 mét.
Hoặc nói ít nhất cũng hơn một ngàn mét, còn về phần khoảng cách dài hơn nữa thì vẫn chưa thử nghiệm.
- Mục Lương, bây giờ ngươi đang ở đâu?
Nguyệt Thấm Lan hỏi.
- Ta đã trở về Khu vực Trung ương rồi.
Tiếng cười giòn giã của Mục Lương truyền ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận