Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1999: Ta Đã Trở Về



Trừ cái đó ra, việc huấn luyện nhân viên mới cũng được tiến hành song song, bảo đảm sau năm ngày là có thể công tác.

- Vậy là tốt rồi.

Nguyệt Thấm Lan lại hỏi:

- Còn việc vận hành xe lửa mới thì sao?

Hai ngày trước Xưởng Chế Tạo Linh Khí giao tới hai chiếc xe lửa mới, chúng sẽ được sử dụng tại trạm xe lửa Hải Quan, dùng để liên thông thị trấn nhỏ dưới đáy biển, Biên Cảnh Hải Quan và Thành Buôn Bán Sơn Hải.

Có sự hỗ trợ của Mộc Phân Thân Mục Lương thi triển năng lực nhân bản, tốc độ sản xuất xe lửa đã nhanh hơn gấp mấy lần.

Hồ Tiên quyến rũ nói:

- Vẫn còn đang điều chỉnh, ngày mai sẽ tiến hành chạy thử lần thứ nhất.

Xe lửa muốn vận hành ở trên vách đá cho nên cần phải hết sức cẩn thận, công tác điều chỉnh thử là việc nhất định phải làm.

Nguyệt Thấm Lan chậm rãi gật đầu nói:

- Bảo Tiểu Hồng hỗ trợ giám sát, năng lực của nó có thể bảo đảm xe lửa an toàn.

Năng lực thiên phú của Nhện Quỷ Ảnh là Tơ Nhện Thiên Ảnh, có thể lợi dụng cái bóng để khống chế vật thể hoặc là sinh mệnh, nếu như trong quá trình điều chỉnh thử mà xe lửa xuất hiện vấn đề như là chệch đường ray hay lật nghiêng thì có thể khống chế kịp thời, ngăn cản tổn hại.

- Ta biết rồi.

Hồ Tiên ưu nhã gật đầu, lười nhác nói:

- Nhưng hai chiếc xe lửa vẫn quá ít, ít nhất phải sáu chiếc mới đủ dùng.

Trạm xe lửa thủy cung dưới đáy biển, trạm xe lửa Hải Quan, trạm xe lửa Thành Buôn Bán Sơn Hải, mỗi trạm cần ít nhất hai chiếc xe lửa.

- Vậy thì ngươi phải đợi thêm nửa tháng nữa.

Nguyệt Thấm Lan bất đắc dĩ nói.

Có quá nhiều nơi cần dùng đến xe lửa, từng toà Vệ Thành đều muốn dùng, cộng thêm vài đơn đặt hàng xe lửa ở bên ngoài, phỏng chừng nhóm của Lê Nhã phải bận rộn cả một năm.

- Ừm, dựa theo kế hoạch của Mục Lương thì vẫn còn mấy tháng nữa.

Hồ Tiên chậm rãi gật đầu.

Mục Lương dự định khi nào mười hai tòa Vệ Thành liên thông xe lửa thì sẽ tuyên bố lập quốc với bên ngoài.

- Ừm, chúng ta sẽ tới kịp thôi.

Nguyệt Thấm Lan tin tưởng nói.

Hiện tại, vấn đề khiến cô đau đầu là tốc độ trải đường ray xe lửa quá chậm, chỉ mong công nhân thành Tấn Nguyên mau mau tới đây.

………..

Trong sương mù mênh mông, phi thuyền vận chuyển bay với tốc độ cực nhanh.

Bên trong khoang thuyền, Hi Bối Kỳ và mấy người Hi Sắt khoanh chân ngồi dưới đất, tay cầm bài poker chơi đánh địa chủ.

- Một đôi ba.

Vân Vân ném bài trong tay xuống.

- Một đôi năm.

Hi Bối Kỳ lập tức ném bài.

Hi Sắt nghiêm mặt, do dự một chút rồi rút ra bốn lá mười, hưng phấn hô to:

- Nổ ngươi.

Mục Lương cười một cái, cô ấy không ra bài theo lẽ thường.

Hi Bối Kỳ sửng sốt một chút, cạn lời:

- Ngươi nổ ta?

- Ngươi là địa chủ, đương nhiên là nổ ngươi rồi.

Hi Sắt nghiêm mặt nói.

Hi Bối Kỳ bĩu môi nói:

- Cho qua.

Vân Vân nhìn bài trong tay rồi lắc đầu nói:

- Ta cũng cho qua.

- Vậy ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín, có ai đi tiếp không?

Hi Sắt đắc ý ném ra hơn phân nửa bài trong tay.

- Cho qua...

Hi Bối Kỳ phồng má nói.

- Ta cũng cho qua.

Vân Vân lộ ra sắc mặt vui mừng, Hi Bối Kỳ là địa chủ, chỉ cần Hi Sắt thắng thì cô cũng thắng.

Hi Sắt cong môi cười, ném chỗ bài còn lại xuống đất, cười nói:

- Ta thắng!

- Hừ, thêm một ván nữa.

Hi Bối Kỳ lên tiếng, rõ ràng là không chịu thua.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Được rồi, đừng chơi nữa, chúng ta sắp đến nơi.

- Sắp đến rồi?

Nghe vậy, đôi mắt màu vàng óng của Hi Bối Kỳ sáng lên, hưng phấn đứng dậy.

Hi Sắt và Vân Vân không còn tâm trạng chơi đánh bài, vội vàng đứng dậy đi đến bên cạnh cửa sổ lưu ly, trông mong mà nhìn ra làn sương mù ở bên ngoài.

Tân Tây và Hi Đức Vưu Kỳ cũng không nén nổi sự tò mò, đi đến cửa sổ nhìn ra ngoài.

Bọn họ ngồi trên phi thuyền ba ngày, vừa mới bắt đầu thì còn cảm thấy thú vị, nhưng được một thời gian sẽ cảm thấy buồn chán, nếu như không nhờ có trò chơi giải sầu thì phỏng chừng sẽ chán đến chết.

- Không biết thành Huyền Vũ trông như thế nào...?

Hi Phù Ni nhẹ giọng lẩm bẩm.

Mục Lương bình thản nói:

- Chờ một hồi sẽ biết thôi.

- Ong ong ~

Tốc độ bay của phi thuyền không giảm, không bao lâu thì một đôi mắt thú khổng lồ đột nhiên xuất hiện bên trong làn sương mù dày đặc.

- Đó là cái gì? Thật lớn...

Hi Đức Vưu Kỳ kinh ngạc thốt lên một tiếng.

- Tiểu Huyền Vũ!

Hi Bối Kỳ vui vẻ hô to.

Cô vừa dứt lời thì sương mù xung quanh tiêu tan, lộ ra đầu của Rùa Đen.

Nó cảm nhận được khí tức của Mục Lương cho nên thức dậy đón tiếp.

- Hống hống hống ~~~

Rùa Đen khổng lồ nhìn chằm chằm không nháy mắt vào phi thuyền vận chuyển đã dừng lại.

Mục Lương cười khẽ một tiếng, cơ thể lóe lên và biến mất khỏi khoang thuyền.

Anh xuất hiện ở bên ngoài phi thuyền, giơ tay vỗ nhè nhẹ vào đầu Tiểu Huyền Vũ:

- Ta đã trở về.

- Hống hống hống ~

Rùa Đen gầm nhẹ vài tiếng, nhẹ nhàng lay đầu nhưng cũng đã đẩy anh ra xa hơn mười mét.

- Ha ha ha, ngoan nào.

Mục Lương cười to, đút một trăm vạn điểm tiến hóa cho Rùa Đen.

Bên trong phi thuyền, đôi mắt của đám người Tân Tây và Hi Đức Vưu Kỳ đều trợn to, hiển nhiên đã bị chấn động khi nhìn thấy Rùa Đen.

- Đây chính là Tiểu Huyền Vũ, Man Thú Hoang Cổ Thánh Giai, thành Huyền Vũ được xây ở trên lưng nó.

Hi Bối Kỳ giới thiệu với giọng điệu khoe khoang.

- Ực ~~~

Hi Đức Vưu Kỳ nuốt nước miếng, đại thành được xây ở trên lưng Man Thú Hoang Cổ Thánh Giai, nói là vô địch cũng không quá đáng.

- Thật là khiến người ta kinh ngạc.

Tân Tây khen ngợi không ngớt, nàng đột nhiên cảm thấy tới sống ở thành Huyền Vũ không phải là chuyện xấu.

- Oa ~~~

Đôi môi hồng của Vân Vân mở to.

Một lát sau, Mục Lương trở lại bên trong phi thuyền, tiếp tục điều khiển phi thuyền bay lên lưng rùa.

Khi phi thuyền bay qua tường thành cao ngất thì tầm nhìn đã trở nên rõ ràng, sương mù dày đặc bị ngăn cản ở bên ngoài tường thành bởi một bức tường ánh sáng.

- Oa, lớn quá đi!

Hi Sắt kinh ngạc thốt lên, liếc nhìn lưng rùa không thấy phần cuối.

- Thật là lớn.

Hi Phù Ni cũng kinh ngạc và cảm thán không thôi.

Trong lòng Tân Tây chấn động, bà nhìn xuống mặt đất xanh biếc sum suê, không thể không thừa nhận, thành Huyền Vũ còn tốt hơn trong tưởng tượng của bà nhiều.

- Đó là Vệ Thành, xa ở bên kia là Thành Buôn Bán Sơn Hải, nơi đó có rất nhiều món ngon và trò vui chơi giải trí, khi nào rảnh rỗi ta sẽ mang các ngươi đến đó.

Hi Bối Kỳ hưng phấn giới thiệu.

- Thật tuyệt.

Đôi mắt đẹp của Vân Vân sáng ngời.

- Chúng ta về khu Trung Ương trước.

Mục Lương ôn hòa nói.

- Vâng.

Ly Nguyệt điều khiển phi thuyền vận chuyển bay về phía Chủ Thành.

Ở trong quá trình này, Vân Vân và những người khác đều ghé vào cửa sổ lưu ly, ngắm nhìn phong cảnh nơi xa mà không hề chớp mắt.

Hi Sắt kinh dị nói:

- Nơi đây thật sáng ngời, còn rõ ràng hơn ở Thánh Thành.

- Đó là bởi vì ở đây có Thánh Thụ, chính nó chiếu sáng toàn bộ nơi đây.

Hi Bối Kỳ giải thích.

Bạn cần đăng nhập để bình luận