Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1974: Ngươi Là Nam Nhân Của Hi Bối Kỳ À?



Hi Bối Kỳ thấy Hi Đức Vưu Kỳ không có phản ứng gì, cô khóc to hơn, cao giọng hỏi:

- Lão tổ, ngươi không nhớ ta sao?

- Không phải, đương nhiên là ta nhớ ngươi rồi.

Hi Đức Vưu Kỳ vội vàng giải thích.

- Vậy tại sao ngươi không khóc?

Hai tay Hi Bối Kỳ chống nạnh nói.

-...

Vưu Kỳ dấu hỏi đầy đầu, không biết nói cái gì cho phải, nhíu mày, không hiểu hỏi:

- Không phải, ta chỉ là đang nghi ngờ tại sao ngươi lại tới đây thôi?

Hi Bối Kỳ bĩu môi, nói một cách đương nhiên:

- Ta tới tìm ngươi nha.

Hi Đức Vưu Kỳ khiếp sợ hỏi:

- Làm sao ngươi biết ta ở chỗ này?

Lão tới đây không có nói cho bất cứ ai biết, vậy thì tại sao Hi Bối Kỳ lại biết được chuyện này?

Hi Bối Kỳ chỉ về phía Lạp Nhã, nói:

- Chị Lạp Nhã bói toán giúp ta.

Hi Đức Vưu Kỳ nhìn theo hướng ngón tay của Hi Bối Kỳ thấy được Lạp Nhã, đối phương lễ phép gật đầu tỏ vẻ chào hỏi rồi yên lặng núp ở sau lưng Mục Lương.

……..

Hi Bối Kỳ tiếp tục giải thích:

- Chị Lạp Nhã biết bói toán, chị ấy tính ra được ngươi ở nơi này, cho nên ta mới nhờ Mục Lương mang ta qua đây.

- Mục Lương rất lợi hại, không có hắn thì đến bây giờ ta vẫn không biết lão tổ ở chỗ này, càng không thể tới được đây.

Cô nói rồi nhìn về phía Mục Lương, ánh mắt mang theo sự sùng bái và cảm kích.

Hi Đức Vưu Kỳ nghe vậy nhìn về phía anh, trong mắt hiện lên sự tìm tòi, lão đột nhiên hỏi:

- Ngươi là nam nhân của Hi Bối Kỳ à?

- Khụ khụ...

Hi Bối Kỳ chợt nín khóc, bị sặc bởi nước miếng của mình.

Mục Lương co giật khóe mắt, nói:

- Ta là thành chủ thành Huyền Vũ.

Trong mắt Hi Đức Vưu Kỳ lộ vẻ kinh ngạc, nhìn về phía cô gái Ma Cà Rồng:

- Hắn không phải nam nhân của ngươi sao?

- Không phải...

Khuôn mặt của Hi Bối Kỳ đỏ bừng, ánh mắt có chút né tránh, đành cắn môi dưới, chí ít thì bây giờ không phải, sau này có phải hay không thì không biết được rồi.

Vưu Kỳ thấy rõ cái gì, ngước mắt nhìn Mục Lương, trầm giọng hỏi:

- Vậy ngươi biết hòn đảo này rất đặc biệt, có vào mà không có ra sao?

- Ta biết, hôm qua đã nghe Hi Sắt nhắc tới.

Mục Lương bình tĩnh nói.

Lãoo yên lặng một hồi, khó hiểu hỏi:

- Nếu các ngươi không phải là người yêu, vậy tại sao lại muốn mạo hiểm như vậy, còn đích thân đưa Hi Bối Kỳ tới kênh Sương Mù?

- Hay ngươi còn có mục đích gì khác?

Nói tới đây, trong mắt lão lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

Hi Bối Kỳ sửng sốt, sốt ruột nói:

- Lão tổ, mọi chuyện không phải như ngươi nghĩ đâu.

- Ta đưa Hi Bối Kỳ qua đây vì cô ấy là người của thành Huyền Vũ, cũng là bạn của ta.

Mục Lương lên tiếng giải thích, giọng điệu bình thản không chút gợn sóng:

- Ta đã đồng ý với cô ấy rằng sẽ dẫn nàng tới đây tìm ngươi.

Anh chỉ là thực hiện lời hứa hẹn của mình.

Hi Bối Kỳ nghe xong yên lặng một lúc, trong lòng có chút thất lạc, chỉ là bạn bè thôi sao?

Cô hít một hơi thật sâu, trên mặt lại hiện lên nụ cười, ngây thơ nói:

- Lão tổ, những gì Mục Lương nói đều là thật.

Hi Đức Vưu Kỳ nhíu mày, không biết đang suy nghĩ gì.

Vân Vân nói:

- Sư phụ, chúng ta về nhà thay quần áo trước rồi trò chuyện tiếp.

- Sư phụ?

Hi Bối Kỳ nhìn về phía Vân Vân, người này là đồ đệ của lão tổ, vậy ta đây là gì của cô ấy?

Cô có chút xuất thần, đồ đệ lão tổ, hình như bối phận còn cao hơn bản thân...

- Được.

Hi Đức Vưu Kỳ lên tiếng, lão nhìn Mục Lương một lúc rồi xoay người đi vào nhà gỗ.

Vân Vân cầm cá lớn đuổi theo, nhìn về phía nhóm Mục Lương rồi hô to:

- Các ngươi cũng vào nhà đi.

- Ừ.

Mục Lương bình tĩnh gật đầu một cái.

Hi Bối Kỳ đi tới bên cạnh anh, nhỏ giọng nói:

- Mục Lương, tính tình của lão tổ vẫn luôn là như vậy, ngài ấy không phải cố ý ghim ngươi đâu, ngươi đừng nóng giận.

Mục Lương cười, nói không chút để ý:

- Ta không tức giận.

- Vậy là tốt rồi.

Hi Bối Kỳ thở phào một hơi.

Đoàn người đi vào nhà gỗ, cách cục là hai phòng ngủ một phòng khách, lớn hơn nhà của hai chị em Hi Sắt gấp vài lần, tuy là vẫn còn rất đơn sơ nhưng sẽ không cho người cảm giác bí bách.

Sau khi đi vào nhà thì Vưu Kỳ cất bước trở về phòng thay quần áo.

Vân Vân thấy thế quay đầu nói:

- Các ngươi tùy tiện ngồi đi, ta đi thay quần áo trước.

- Ừ, cảm ơn.

Ly Nguyệt nhẹ giọng đáp lời.

Vân Vân đặt cá lớn ở bên cạnh lò bếp, xoay người trở về phòng của mình.

Mục Lương và những người khác quan sát hoàn cảnh xung quanh, mặt đất có một tầng đá vụn, phòng khách có một cái bàn và vài cái ghế.

- Thật đơn sơ.

Hi Bối Kỳ nói thầm một tiếng.

Hi Sắt ngây thơ nói:

- So với nhà của chúng ta thì đã rất khá rồi.

Hi Bối Kỳ nói với giọng điệu chân thành:

- Khi nào các ngươi đến thành Huyền Vũ thì nhất định sẽ thích nơi đó.

Hi Sắt lẩm bẩm:

- Hy vọng là có thể tới đó...

Mọi người ngồi xuống, không bao lâu thì Vân Vân và Hi Đức Vưu Kỳ đã thay quần áo mới bước ra khỏi phòng.

- Lão tổ, ngươi mau ngồi đi.

Hi Bối Kỳ chào hỏi.

Hi Đức Vưu Kỳ buồn cười nói:

- Đứa nhỏ này, đã lâu không gặp mà vẫn còn có thể thân thiết với ta như vậy.

- Lão tổ ~~~

Hi Bối Kỳ làm nũng.

Hi Đức Vưu Kỳ ngồi xuống, chậm rãi thở dài nói:

- Hi Bối Kỳ, ngươi không nên tới đây.

- Vì sao chứ?

Hai mắt của Hi Bối Kỳ trợn tròn.

Hi Đức Vưu Kỳ lắc đầu nói:

- Ngươi còn trẻ như vậy mà lại mắc kẹt ở chỗ này, quá đáng tiếc.

Hi Bối Kỳ dịu dàng nói:

- Chúng ta có thể rời đi nha, tại sao phải ở lại chỗ này chứ?

Hi Đức Vưu Kỳ giơ tay gõ nhẹ vào đầu Hi Bối Kỳ, thở dài lần nữa:

- Đứa nhỏ ngốc, đây không phải là nơi mà ngươi nói rời đi là rời đi được.

Hi Bối Kỳ nghiêm mặt nói:

- Được chứ, Mục Lương sẽ có biện pháp dẫn chúng ta rời đi.

Hi Đức Vưu Kỳ nghe vậy nhìn về phía Mục Lương, ánh mắt mang theo sự dò hỏi:

- Con bé nói thật sao?

Mục Lương khẽ gật đầu, trả lời:

- Ta đã có ý tưởng, nhưng vẫn chưa thử nghiệm.

- Ý tưởng gì, nói nghe một chút.

Hi Đức Vưu Kỳ cau mày hỏi tới.

Mục Lương khẽ cười một tiếng, hỏi ngược lại:

- Các hạ cũng có phương pháp rời đi nơi này chứ?

Hi Đức Vưu Kỳ nhìn chằm chằm Mục Lương, chậm rãi nói:

- Biện pháp thì rất nhiều người biết, nhưng không ai trên đảo có thể làm được.

Hi Bối Kỳ hỏi tới:

- Đó là biện pháp gì?

Vân Vân nói:

- Cần Ma Pháp Sư hệ Không Gian cấp Chí Tôn mở thông đạo ra bên ngoài.

Hi Bối Kỳ chớp chớp đôi mắt đẹp rồi quay đầu nhìn về phía Mục Lương:

- Ma Pháp Sư hệ Không Gian cấp Chí Tôn!

Ly Nguyệt nghe vậy cũng nhìn về phía Mục Lương, đáy mắt hiện lên ý cười, Mục Lương có tạo nghệ không cạn ở phương diện ma pháp không gian.

Mục Lương như suy nghĩ gì đó rồi gật đầu:

- Đây là một biện pháp không tồi, tối nay có thể thử một chút.

Hi Đức Vưu Kỳ chau mày, đáy mắt hiện lên một tia khó mà tin được, vội vàng hỏi:

- Ngươi nói vậy là có ý gì?

Bạn cần đăng nhập để bình luận