Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1911: Ngươi Đang Chờ Ta Sao?



- Hống hống hống ~~~

Rùa Đen gầm nhẹ một tiếng, đôi mắt thú khổng lồ hơi cụp xuống, yên lặng thừa nhận cơn đau đớn tê liệt cơ thể.

Thời gian lại trôi qua lần nữa, bầu trời đã tối sầm, bây giờ hình thể của Rùa Đen đã lớn hơn gấp năm lần so với trước khi tiến hóa.

- Mục Lương, ta tới đưa thức ăn cho ngươi.

Một giọng nói ngây thơ vang lên phía sau lưng anh.

Anh quay đầu nhìn lại thì thấy Nguyệt Phi Nhan cấp tốc bay tới, khôi giáp Chu Tước trên người tản ra ánh sáng màu đỏ nhạt.

Cô đáp xuống trước mặt Mục Lương, giơ tay chạm vào ma cụ không gian và lấy ra một hộp đồ ăn.

Khóe môi của Mục Lương giơ lên, nói:

- Ngươi không cần phải đến đây đâu, ta vẫn chưa đói bụng.

- Không đói bụng thì cũng phải ăn chút.

Nguyệt Phi Nhan thanh thúy nói.

Cô ngồi xổm xuống, mở nắp hộp để lộ thức ăn bên trong, sau đó cẩn thận bưng toàn bộ ra ngoài.

Cô gái tóc đỏ bay rất nhanh, lúc này thức ăn vẫn còn bốc hơi nóng, tổng cộng có tám món, năm đồ mặn, hai đồ chay và một chén canh.

- Rất phong phú.

Mục Lương ôn hòa nói.

- Mẹ nói ngươi chắc rất mệt, phải ăn nhiều một chút mới được.

Nguyệt Phi Nhan đưa một đôi đũa cho anh.

Mục Lương lắc đầu, cười khẽ nói:

- Ta còn ổn, không có mệt chết.

Nguyệt Phi Nhan ngây thơ thúc giục:

- Ngươi mau ăn đi.

Anh bưng chén cơm tẻ lên, thuận miệng hỏi:

- Ngươi ăn chưa?

Nguyệt Phi Nhan nở nụ cười, trả lời:

- Chưa đâu, những món này còn chưa bưng đến nhà ăn thì mọi người đã bảo ta mang qua đây trước.

Các cô gái đều lo lắng anh, cho nên mới nhờ cô gái tóc đỏ đi đưa trước rồi trở về ăn sau.

- Vậy ngươi ăn cùng với ta đi.

Mục Lương nói rồi lật tay một cái, lấy ra một đôi đũa và một cái chén mới từ trong không gian tùy thân.

- Ngươi tốt nhất!

Đôi mắt đẹp của Nguyệt Phi Nhan sáng ngời.

Phân lượng thức ăn rất lớn, đủ để hai người ăn no.

- Ba ~~~

Mục Lương vỗ tay một cái, nguyên tố ánh sáng nhanh chóng ngưng tụ và chiếu rọi phạm vi mười thước xung quanh.

- Ngao ô ~~~

- Ăn ngon thật.

Nguyệt Phi Nhan gặm đùi gà, nước sốt chảy xuống từ khóe miệng, chất thịt tươi mới và mọng nước.

- Tình huống trong Nội Thành thế nào rồi?

Mục Lương quay đầu hỏi.

Nguyệt Phi Nhan phun xương gà, thanh thúy trả lời:

- Mọi việc đều tốt, lần này Tiểu Huyền Vũ tiến hóa không có ảnh hưởng lớn đối với Nội Thành.

- Ừm, vậy là tốt rồi.

Mục Lương yên lòng, Rùa Đen đã tiến hóa hơn phân nửa, thời gian còn lại là Nội Thành sẽ không có chuyện gì.

Hai người vừa ăn vừa tán gẫu vài câu, chẳng mấy chốc tám món ăn đã bị hai người xử lý sạch sẽ.

- Ta ăn no rồi.

Nguyệt Phi Nhan vỗ bụng nhỏ.

Cô nhìn về phía Mục Lương, ngây thơ nói:

- Ta ở đây với ngươi.

Mục Lương lắc đầu nói:

- Không cần đâu, ngươi trở về đi, giúp ta nói với mẹ ngươi một tiếng, khi nào Tiểu Huyền Vũ tiến hóa xong thì Trà Thụ Sinh Mệnh sẽ bắt đầu tiến hóa.

Nghe được lời này, đôi mắt đỏ của Nguyệt Phi Nhan trừng lớn vì kinh ngạc:

- A? Trà Thụ Sinh Mệnh cũng sắp tiến hóa sao?

Mục Lương bình thản trả lời:

- Ừm, cho nên những ai ở khu Trung Ương đều phải tạm thời dời đi.

- Ta biết rồi, một lúc nữa trở về ta sẽ lập tức nói cho mẹ biết.

Nguyệt Phi Nhan lên tiếng.

- Ừm, khi Trà Thụ Sinh Mệnh tiến hóa xong thì Trung Ương sẽ phải cải tạo lần nữa.

Mục Lương ôn hòa nói.

Nguyệt Phi Nhan nghiêm túc nói:

- Được rồi, ta nhớ kỹ.

Anh đứng lên nói:

- Chắc ngày mai Tiểu Huyền Vũ mới có thể hoàn thành tiến hóa, việc này không vội, đêm nay các ngươi còn có thể ngủ một giấc.

- Ngươi không trở về thì mọi người ngủ không được đâu.

Nguyệt Phi Nhan nhỏ giọng thầm thì một câu.

Anh suy nghĩ một chút, với tính cách của Ly Nguyệt và những người khác, chuyện này rất có khả năng.

- Ta đi về trước.

Nguyệt Phi Nhan thu hồi hộp đồ ăn, đôi cánh sau lưng giang ra.

- Đi thôi.

Mục Lương vung tay lên, một cơn gió đột nhiên xuất hiện và nâng cô gái tóc đỏ lên cao.

Nguyệt Phi Nhan mượn sức gió để vỗ cánh bay lên cao, sau đó xoay người bay về phía Nội Thành.

- Hống hống hống ~~~

Rùa Đen gầm nhẹ, cơ thể lại bắt đầu biến lớn lần nữa.

Đêm nay là một đêm không ai có thể chợp mắt được, xa xa là kênh Sương Mù, vô số tia chớp lóe lên rạch ngang bầu trời, bóng đêm cũng không an tĩnh.

Mục Lương ngồi yên, mặc cho thời gian chậm rãi trôi qua.

Vài giờ sau, nơi chân trời lóe lên ánh sáng, một ngày mới bắt đầu rồi.

Mục Lương đứng lên, nhìn về phía lưng rùa đã lớn gấp bảy, tám lần, các khe rãnh mới đã xuất hiện nhiều hơn.

- Sắp kết thúc rồi, chỉ cần kiên trì thêm một chút nữa.

Anh nhẹ giọng lẩm bẩm.

Khi bóng đêm hạ xuống lần nữa thì Rùa Đen đã gần kết thúc tiến hóa, nó không còn gào thét, yên tĩnh chờ kết quả cuối cùng.

………….

Hôm nay, thành Huyền Vũ không có tiếng chuông, từ trên cao nhìn xuống toàn bộ lưng rùa có thể thấy được khắp nơi đều là khe rãnh.

- Ông ~~~

Gợn sóng vô hình bao phủ toàn bộ lưng rùa, khí thế của Rùa Đen gia tăng với tốc độ kinh người, chẳng mấy chốc đã đột phá đến Thánh Giai.

Khí tức kinh khủng khuếch tán ra ngoài khiến cho sinh linh khắp thành lạnh run.

Ở hải vực xa xôi, đám ma thú biển cảm nhận được khí thế mà Rùa Đen tản mát ra, sợ đến mức chạy trốn bốn phương tám hướng, có con thực lực nhỏ yếu đã ngất xỉu.

Vùng hải vực này, đã cực kỳ lâu rồi chưa từng xuất hiện ma thú Thánh Giai, lúc này có thể nói nó chính là vua ở nơi đây.

Mục Lương cười nói:

- Được rồi, ngươi mau thu hồi khí tức lại đi, đừng hù chết đám ma thú trong Trại Chăn Nuôi.

- Hống hống hống ~~~

Rùa Đen kêu một tiếng, thu hồi khí tức vào trong cơ thể.

- Ngươi nghỉ ngơi đi, chuyện còn lại thì để ngày mai làm tiếp.

Mục Lương ôn hòa nói.

Sắc trời đã tối, công tác cải tạo chỉ có thể chờ đến ngày mai lại tiếp tục.

- Hống hống hống ~~~

Rùa Đen gầm nhẹ một tiếng, cái đầu đang ngẩng cao chậm rãi rũ xuống, mắt thú nhắm lại, an tĩnh nghỉ ngơi.

Mục Lương xoay người bước đi, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.

Anh trở lại khu Trung Ương, cung điện vẫn đèn đuốc sáng trưng như trước, Mễ Nặc ngồi ở ngưỡng cửa, hai tay chống cằm nhìn ra phía ngoài.

- Đang suy nghĩ gì đấy?

Mục Lương đột nhiên xuất hiện, hắn nhìn vào đôi mắt xanh lam của cô gái tai thỏ rồi mỉm cười hỏi.

- Mục Lương! Ngươi đã trở về rồi!

Đôi mắt đẹp của Mễ Nặc sáng lên, nàng vội vàng đứng dậy nghênh đón.

Cô gái tai thỏ đã chờ ở chỗ này hơn nửa ngày rồi, bởi vì cô rất lo lắng cho anh, muốn nhìn thấy anh bình an vô sự trở về.

Ánh mắt của Mục Lương trở nên dịu dàng, nhẹ giọng hỏi:

- Ngươi đang chờ ta sao?

- Đúng vậy, rốt cuộc ta không thể làm gì giúp ngươi cả.

Mễ Nặc nhỏ giọng nói, tai thỏ ủ rũ cụp xuống.

- Đồ ngốc, đừng nghĩ như vậy.

Mục Lương giơ tay xoa đầu Mễ Nặc, nhân tiện vuốt ve đôi tai thỏ lông nhung.

- Ta biết rồi.

Mễ Nặc mỉm cười, khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt đẹp có chút ướt át.

Bạn cần đăng nhập để bình luận