Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 497: Phương Tiện Cá Nhân

Hi Bối Kỳ ngây thơ hỏi:
- Ngươi còn muốn ăn bắp ngô không?
- Ta không ăn.
Mục Lương lắc đầu, đưa bản vẽ trong tay cô gái Ma Cà Rồng:
- Ngươi xem một chút bản thiết kế Viện Ca Kịch như thế nào?
- Được.
Hi Bối Kỳ đáp một tiếng.
- Ngao ô !
Cô há to mồm, cắn bắp ngô, chùi tay lên quần áo, sau đó nhận lấy bản thiết kế rồi nhìn.
Cô gái Ma Cà Rồng nhìn rất nghiêm túc, nhiều lần nhiều thay đổi liếc nhìn.
- Thế nào?
Mục Lương cười hỏi.
- Ưm ưm !
Đôi mắt màu vàng óng của Hi Bối Kỳ nhìn chằm chằm, hai tay ra dấu, dáng vẻ khua tay múa chân có chút hài hước.
- Lấy bắp ngô xuống rồi nói chuyện.
Mục Lương dở khóc dở cười.
Hi Bối Kỳ sửng sốt một chút, sau đó đỏ lấy bắp ngô ra, bỏ vào trong thùng rác, cười ngượng nói:
- Cái kia, ta cảm thấy vẽ rất đẹp mắt.
Mục Lương đưa tay nhận về bản thảo thiết kế, cười hỏi:
- Cho nên, ngươi nhìn có hiểu không?
- Nhìn không hiểu.
Hi Bối Kỳ trả lời hùng hồn.
- Đúng rồi, vậy cũng hỏi.
Mục Lương dở khóc dở cười, đặt bản thiết kế xuống.
Cót két !
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Ngải Lỵ Na đi vào phòng làm việc.
Cô vừa định tháo khăn che mặt xuống, nhưng vừa nhìn thấy Hi Bối Kỳ ở đó thì dừng lại động tác.
- Làm sao vậy?
Mục Lương ôn hòa lên tiếng hỏi.
Dưới khăn che mặt, Ngải Lỵ Na hơi nhếch miệng, buồn khổ nói:
- Hôm nay, ta chạy đến Phố Buôn Bán tổng cộng 3 lần.
- Sao vậy?
Hi Bối Kỳ thuận mồm hỏi một câu.
- Ta đi tìm Y Lệ Y nha.
Ngải Lỵ Na đi tới bên cạnh Mục Lương, nhổ nước bọt nói:
- Ta đi đến tiệm sách ở Phố Buôn Bán tìm cô ấy, kết quả cô ấy không ở đó.
- Có thể cô ấy ở trường học.
Mục Lương ôn hòa lên tiếng nói.
- Cho nên ta lại tới trường học, nhưng cô ấy cũng không có ở đấy, sau đó giữa trưa lại đi Công Xưởng In Ấn, vẫn như trước cũng không có.
Ngải Lỵ Na tự mình buồn bực nói:
- Ta hỏi công nhân, nói là cô ấy đã trở về tiệm sách rồi, sau đó ta lại đi Phố Buôn Bán...
Mục Lương không nhịn được bật cười, ngày này chạy không ít nơi.
- Ta đến tiệm sách, nhân viên phục vụ nói cho ta biết Y Lệ Y đã đi tới Vườn Trồng Trọt.
Ngải Lỵ Na thở dài, giọng nói u oán.
Hi Bối Kỳ bẻ bẻ ngón tay, nghi hoặc hỏi:
- Như vậy cũng chỉ là đi hai lần Phố Buôn Bán, lần thứ ba đâu?
- Lần thứ ba... Ta làm rơi vũ khí ở tiệm sách nên chạy về cầm.
Ngải Lỵ Na ngượng ngùng cúi đầu, chạy cả một ngày, có chút choáng váng.
Hi Bối Kỳ đưa tay chống cằm, giả bộ thâm trầm nói:
- Làm ta rất mệt mỏi đây này.
- Xem ra cần phải sớm chế tạo phương tiện giao thông.
Mục Lương như có điều suy nghĩ nói.
Từ Khu Vực Trung Ương đến Phố Buôn Bán khoảng cách vẫn rất xa, vừa đi vừa về cầm tới gần nửa giờ.
- Phương tiện giao thông?
Hi Bối Kỳ và Ngải Lỵ Na liếc nhau, từ trong mắt của đối phương đều thấy khó hiểu.
- Chính là giống như các loại xe ngựa, là phương tiện có thể dùng để vận chuyển đồ vật.
Mục Lương giải thích.
- Vậy không phải chúng ta có xe ngựa rồi sao?
Ngải Lỵ Na vẫn không hiểu lắm.
- Bây giờ, xe ngựa dùng để vận chuyển đồ đạc tương đối nhiều, nhưng còn thiếu phương tiện giao thông sử dụng cá nhân.
Mục Lương dịu dàng lên tiếng.
Hiện nay, xe ngựa đều đang vận chuyển cây nông nghiệp, phân bón, các loại vật liệu gỗ, không có xe ngựa chở người.
Chủ yếu nhất là hiện tại ở thành Huyền Vũ đã không còn dùng xe ngựa chở người nữa, chờ Rùa Đen tiến hóa đến cấp chín, có thể cần dùng đến.
- Phương tiện giao thông cho cá nhân sử dụng?
Hi Bối Kỳ chớp chớp đôi mắt màu vàng óng.
- Ừm, ta đã có ý tưởng.
Đôi mắt màu đen của Mục Lương sáng lên.
Anh tự tay kéo một trang giấy, cầm bút lên bắt đầu vẽ.
Hi Bối Kỳ và Ngải Lỵ Na tiến lên trước, tò mò nhìn.
Các cô nhìn anh vẽ hai vòng tròn trên giấy, đó là hình bánh xe.
Hai cô cũng chỉ xem hiểu cái này, còn hình vẽ sau đó thì hai người nhìn không hiểu.
- Mục Lương, tranh này là cái gì?
Hi Bối Kỳ nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
- Xe đạp.
Mục Lương giải thích.
Bây giờ, anh nghĩ phương tiện giao thông thích hợp nhất ở thành Huyền Vũ chính là xe đạp nhẹ nhàng và tiện lợi.
Mặt đất thành Huyền Vũ cũng bằng phẳng, rất thích hợp đi xe đạp, tốc độ chậm hơn so với xe ngựa phổ thông, chủ yếu vẫn là độ linh hoạt thuận tiện.
- Xe đạp, lại là cái tên kỳ lạ.
Hi Bối Kỳ lầm bầm một tiếng.
- Xe đạp có thể đi một mình, tốc độ nhanh hơn so với người bình thường chạy.
Mục Lương gật đầu, sắc mặt có chút phức tạp.
Anh lại nhớ tới chuyện của kiếp trước, xe đạp là sản phẩm rất có tính chất đại diện của thời đại.
Mục Lương thầm than, nhớ lại suy nghĩ sâu trong lòng, dù bây giờ nhớ lại kiếp trước như thế nào đi nữa cũng trở về không được.
Anh tiếp tục vẽ bản vẽ, vẽ ra hình ảnh từng bộ phận xe đạp, mỗi một bộ phận đều vô cùng tỉ mỉ.
Một tiếng sau, Mục Lương đặt bút xuống, nhìn lại hai lần hình ảnh phân giải xe đạp vừa mới vẽ xong.
- Ngải Lỵ Na, đi lấy chút cao su tới đây.
Anh nghiêng đầu nói.
- Được.
Ngải Lỵ Na xoay người rời khỏi, đi ra phòng làm việc.
Mục Lương buông bản vẽ xuống, vươn tay ngưng tụ ra lưu ly có tính chất đặc biệt cứng rắn, dựa theo hình dạng mong muốn mà chế ra linh kiện xe đạp.
Bánh xe được làm ra đầu tiên, hai khung vòng tròn có đường kính nửa thước, một cái lưu ly to kết nối từ giữa.
Sau đó, anh lại dùng lưu ly chế tạo ra dàn khung xe đạp, dùng để nối hai cái bánh xe.
- Ta nhìn vẫn không hiểu.
Hi Bối Kỳ chớp chớp đôi mắt màu vàng óng, ngoẹo đầu, càng xem càng mơ hồ.
- Tối nay, ngươi sẽ biết.
Khóe miệng của Mục Lương lại cười nói.
Trước đây khi Mục Lương ở trong quân đội, anh đã từng tháo rời xe đạp ra, nên anh hiểu cấu tạo xe đạp như thế nào, sau đó dùng linh kiện xe đạp để chế tạo vũ khí.
Mục Lương chế tạo linh kiện xe đạp, có thể trực tiếp dùng lưu ly, chỉ cần khống chế lớn nhỏ, như bánh răng, bàn đạp, các loại tay vịn đầu xe, tất cả đều có thể dùng lưu ly đặc biệt chế thành.
Trong lòng bàn tay của anh ngưng tụ ra từng cái ốc vít, đinh ốc, còn tạo thành linh kiện hệ thống phanh xe.
Chế tạo hệ thống phanh xe không tính là phức tạp.
Ở Địa Cầu, phanh kéo chuyển động chính là mảnh dây kéo, Mục Lương lựa chọn dùng tơ nhện thay thế.
Mà những linh kiện khác cũng đều dùng lưu ly làm ra.
Anh ổn định lại tinh thần, bắt đầu luyện chế ra dây xích xe, đây là quá trình khó khăn nhất.
Dây xích xe đạp còn gọi là xích truyền động, nó được dùng để kết nối bánh xe và bánh răng bàn đạp.
Linh kiện xích truyền động có năm loại, theo thứ tự là bản dây xích bên trong, bản dây xích bên ngoài, tiêu trục, bộ ống và trục lăn.
Bản dây xích bên trong và tiêu trục, bộ ống, trục lăn hợp thành đoạn xích bên trong.
Bản dây xích bên ngoài và tiêu trục, bộ ống, trục lăn hợp thành đoạn xích bên ngoài.
Một số mấu xích trong đó và đoạn xích bên ngoài hợp lại với nhau là có thể làm thành xích truyền động.
Mục Lương vươn tay ra, lòng bàn tay hướng xuống phía dưới, từng linh kiện dây xích rơi xuống như trời mưa vậy.
- Rầm rầm !
Không đến chốc lát, mặt bàn chất đầy linh kiện lưu ly.
- Qua đây giúp ta một tay.
Mục Lương nghiêng đầu nhìn về phía Hi Bối Kỳ.
- Muốn ta làm cái gì?
Hi Bối Kỳ tràn đầy phấn khởi tiến lên trước.
- Ta dạy cho ngươi, ngươi ráp dây xích lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận